Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong suốt lúc anh nói, cả hội trường im phăng phắc.
Sau khi anh nói xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Dưới phần bình luận, rất nhiều fan nói: "Bạn phải yêu một người vốn dĩ đã là người rất tốt."
Bên tai tôi cũng vang vọng lời của cô bé ngày hôm đó: "Vì bản thân anh ấy đã là một người rất tốt ạ."
Đúng vậy, Chu Thời Dập vốn dĩ là một người rất tốt.
Anh có một vẻ thanh cao không vướng bụi trần, nhưng cũng có khí chất nghĩa hiệp của một thiếu niên.
Hôm đó là một tiết thể dục, sau tiết thể dục là tiết toán.
Thầy dạy toán lớp tôi nổi tiếng là người cổ hủ, không cho phép bất kỳ ai đi trễ về sớm trong giờ của thầy, cũng không cho phép đi vệ sinh giữa chừng.
Lúc đó, tôi bị người ta nhốt trong phòng dụng cụ, tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng khi cánh cửa mở ra và tôi nhìn thấy Chu Thời Dập.
Người ta luôn không muốn bị người mình thích nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất, nhưng tôi lại không may mắn như vậy.
Vì muốn trèo lên cửa sổ trên cao để kêu cứu, tóc và bộ đồng phục xanh trắng của tôi đều dính đầy bụi bặm và mạng nhện, trông vô cùng thảm hại.
Nước mắt tủi nhục và uất ức cứ chực trào ra, tôi vội cúi đầu, bối rối vò chặt vạt áo.
"Các cậu đi xếp hàng trước đi, một mình tớ lấy được rồi."
Anh không bước vào, nhưng tiếng nói bên ngoài lại lọt vào tai tôi không sót một chữ.
Ánh sáng trong phòng dụng cụ lờ mờ, một tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến những hạt bụi trong không khí hiện rõ mồn một.
Nước mắt không kìm được cứ muốn tuôn ra, tôi lặng lẽ ngồi thụp xuống đất, nước mắt lau mãi không hết.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy, tại sao họ lại đối xử với tôi như thế.
Tại sao lần nào người không may cũng là tôi.
"Không đi học à?"
Anh từ từ ngồi xổm xuống, lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi.
Tôi khẽ sụt sịt, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở không ngừng: "Không... không dám đi, thầy... thầy toán của bọn tớ dữ lắm... tớ đã... hức... đã đi trễ rồi..."
Nói đến cuối, tôi lại không nhịn được mà muốn khóc.
"Là thầy Thành à?"
"Ừm."
"Vậy thì tiết này không đi nữa, không thể để một tiết học phá hỏng tâm trạng cả ngày, đúng không?"
"Ừm."
Khăn giấy mang theo một mùi hương thoang thoảng, anh đứng dậy đi lấy dụng cụ rồi lại bước ra ngoài.
Đợi anh đi rồi, tôi mới dám ngẩng đầu lên, nước mắt lau rồi lại chảy, lau rồi lại chảy.
Tôi không ngờ Chu Thời Dập lại quay lại, lúc anh đến, tôi sững người, quên cả việc phải che mặt đi.
Anh cầm cây đàn guitar, ngồi xuống: "Bây giờ tớ cũng trốn học rồi."
Ngay lúc đó, ánh mắt tôi nhìn thẳng về phía trước, nhưng khóe mắt lại không nhịn được mà liếc về phía anh.
Trong chốc lát, tôi quên cả khóc.
"Cậu còn nhớ tớ là ai không?"
Anh nhìn tôi đầy khó hiểu, rồi cười: "Bạn học Dương Thì Nhất, trí nhớ của tớ chắc chưa tệ đến thế đâu."
Nói xong, anh đưa cho tôi một cuốn sổ: "Đây là vở ghi chép của tớ, tiến độ của lớp tớ nhanh hơn một chút, chắc cũng có nội dung của bài lần này, cậu về xem đi, có gì không hiểu có thể đến hỏi tớ."
Cuốn sổ bìa đen rất dày, tôi có chút bối rối ngẩng đầu nhìn anh.
Khi đó tôi không biết khóe mắt mình còn đọng nước, nước mũi cũng vô tình chảy ra một ít.
Anh cười và quay mặt đi: "Mỗi ngày làm một việc thiện, sau này sẽ được lên thiên đàng."
Tôi biết anh tốt bụng, giọng nghèn nghẹt nói một tiếng: "Cảm ơn."
Trong phòng dụng cụ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thút thít nhỏ của tôi.
Tôi suy nghĩ rất lâu, rồi hỏi anh: "Tại sao cậu không hỏi tớ, tại sao lại ở đây, tại sao lại bị nhốt ở đây?"
"Đó là lỗi của cậu à?"
Tôi vùi mặt vào đầu gối, lí nhí đáp: "Tớ nghĩ là không phải."
"Vậy thì đó là lỗi của họ. Vì lỗi của họ, nếu tớ hỏi cậu tại sao lại ở đây, sẽ khiến cậu phải nhớ lại chuyện buồn vừa rồi, nên tớ không hỏi nữa." Giọng anh dịu dàng nhưng trong mùa hè oi ả này, lại vang dội hơn cả tiếng ve sầu ngoài kia.
"Nếu hôm nay không có lớp nào học thể dục, nếu không có ai mở cửa cho cậu, cậu sẽ làm thế nào?"
Nghe vậy, tôi sững người, mới nhận ra không biết mình phải làm sao, chỉ có thể cầu nguyện người khác đến đây và phát hiện ra tôi.
"Con người ai cũng bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, đặt hy vọng vào người khác là cách vô dụng nhất."
Bỗng nhiên anh vỗ vai tôi, tôi bất giác rùng mình, ngẩng đầu lên.
Khóe môi anh cong lên: "Bạn học Thì Nhất, xem tớ làm mẫu cho cậu này."
Giọng chàng trai có chút trẻ con, trong mắt như chứa cả một dải ngân hà: "Chúng ta phải luôn tin vào ánh sáng!"
Lúc đó, tôi ngơ ngác nhìn anh, tim lỡ một nhịp, không hiểu câu nói của anh có ý gì, cũng không biết anh định làm gì.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi dám nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả lỗ chân lông và lông tơ trên mặt anh cũng thấy rõ mồn một.
Chỉ có một suy nghĩ duy nhất: anh ấy đẹp trai quá.
Sau này, thầy Thành không làm khó tôi, ngược lại còn bảo tôi, tiết học này có gì không hiểu thì đến văn phòng hỏi thầy.
Và trong buổi lễ chào cờ thứ hai, với tư cách là đại diện học sinh phát biểu, Chu Thời Dập đã nổi danh sau một đêm.
Mặt trời lên cao, chàng thiếu niên đứng trên sân khấu dáng người thẳng tắp, cơn gió thổi phồng bộ đồng phục xanh trắng của anh.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mặt trời, khẽ nheo mắt, toàn tâm toàn ý lắng nghe giọng nói phát ra từ micro.
"Cuối cùng, với tư cách là một học sinh, và hơn thế nữa là một con người, em muốn bày tỏ quan điểm cá nhân của mình. Về hành vi bắt nạt của một số người ở một số lớp, em muốn nói rằng. Mỗi chúng ta đều là những cá thể độc lập, bạn có sở thích của bạn, tôi có tiêu chuẩn của tôi, bất kỳ lý do nào cũng không thể trở thành cái cớ để các bạn bắt nạt người khác."
"Có một bông hoa rất đẹp, nhưng bông hoa đó không hợp thẩm mỹ của tôi, tôi sẽ nghĩ rằng nó có thể hợp thẩm mỹ của người khác, vì trên thế giới này có rất nhiều người, sẽ luôn có người cảm thấy điều này cũng rất đẹp. Nhưng có một số người, phẩm chất đạo đức thấp kém, tha hóa, không thể dung thứ cho sự tồn tại của những vẻ đẹp khác, nên muốn hủy hoại nó."
"Chỉ cho phép sự tồn tại của một hình thức duy nhất mà họ thích, đó mới là sai lầm lớn nhất..."
Lời của Chu Thời Dập đã dấy lên từng đợt sóng trong lòng các học sinh, thầy giám thị chạy lên, muốn xông ra ngăn cản nhưng lại nhận ra đã không còn tác dụng gì nữa.
Gió thổi bay lọn tóc mái trước trán chàng trai, để lộ vầng trán cao đẹp.
Ánh mắt thiếu niên kiên định, mang theo sự tức giận, giọng nói phẫn uất qua micro, theo gió bay đến mọi ngóc ngách.
Mắt tôi sáng rực nhìn chàng trai trên sân khấu, toàn thân máu huyết sôi trào.
Trong khoảnh khắc này, anh chính là người hùng trong thế giới của tôi.
Sau đó, Chu Thời Dập không bị trừng phạt, chỉ bị ban giám hiệu nhà trường nói vài câu cho có lệ.
Trường chúng tôi có cả khối cấp hai và cấp ba, lúc chào cờ, toàn bộ giáo viên và học sinh đều có mặt.
Khi đó chuyện này đã gây ra một chấn động không nhỏ, tan học hôm đó Chu Thời Dập đã đăng lên tường confessions của trường bằng tên thật: "Điểm mặt một lớp chuyên Sử-Địa-Sinh nào đó, lần sau các người còn dám, thì cái được nói ra sẽ là tên của các người."
Cho nên, khi một lần nữa có một đám người ở phía sau lớn tiếng chế giễu thân hình và thành tích của tôi, lấy đó làm chủ đề bàn tán.
Tôi đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi, máu nóng dồn lên não, đi về phía sau, lật đổ một cái bàn.
Nhiều người trong số họ cao hơn tôi, nhưng tôi không hề sợ hãi, lớn tiếng chất vấn họ: "Lặp lại những gì các người vừa nói xem."
Vài người cười khẩy: "Chẳng lẽ bọn này nói không đúng sự thật à? Mày nhìn cái đống mỡ sắp làm rách đồng phục của mày đi, có kinh tởm không? Muốn mặc đồ bó sát đến nỗi đồng phục cũng phải chọn size nhỏ hơn, chẳng phải thành tích của mày là một đống phân sao? Bọn này nói sai chỗ nào à? Mọi người nói xem có đúng không?"