Đêm Hạ Chưa Kịp Quên - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Đúng vậy, có những người không tự biết mình, tưởng rằng hạng nhất khối lên tiếng vì cô ta, đúng là vừa xấu vừa ảo tưởng."


"Ha ha ha..."


Cả lớp có sáu mươi người, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.


Nắm đấm của tôi run lên, răng cắn chặt, mắt bắt đầu cay xè, sự sợ hãi và yếu đuối lập tức đánh tan dũng khí mà tôi vừa khó khăn lắm mới gom góp được.


"Bạn học Thì Nhất, xem tớ làm mẫu cho cậu này."


Giọng nói của anh đột nhiên vang lên trong đầu tôi, tôi cắn chặt răng, hét lớn đáp trả: "Tao đây không hề mập, đây là khỏe mạnh, chúng mày nhìn lại cái bộ dạng khỉ gió của chúng mày đi, không biết còn tưởng bố mẹ chúng mày sợ chúng mày ăn nhiều quá sẽ sống qua tuổi trưởng thành, sợ chúng mày ra ngoài gây hại cho xã hội, nên muốn bỏ đói chúng mày cho chết."


"Tao học dốt, chúng mày học giỏi được đến đâu, học giỏi mà còn chung lớp với tao, có giỏi thì vào lớp chuyên, có giỏi thì thi được sáu trăm điểm, ném vào mặt tao đây này."


"Chúng mày làm được không, có được không?"


Sau khi hét xong, tôi cảm thấy toàn thân thoải mái.


Lúc đó tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu chúng dám xông lên đánh tôi, tôi sẽ chọc vào mắt chúng trước, chọc cho đến chết.


Từng người một đều nhíu mày, trợn mắt nhìn tôi, dường như không ngờ rằng tôi lại dám phản kháng.


"Còn cái đồng phục rách nát này nữa, kiểu dáng của nam và nữ khác nhau một trời một vực."


Nói xong, tôi mạnh tay lật đổ một cái bàn khác: "Sao vậy, không có bố mày đây thì chúng mày không sống nổi à? Suốt ngày phải treo tên tao trên miệng, thầm thương trộm nhớ tao à, kinh tởm không, nhìn lại cái bộ dạng xấu xí của chúng mày đi, muốn gây sự chú ý của tao à, xin lỗi nhé, chỉ làm tao thấy ghê tởm thôi, cả đám trai gái chúng mày, tao nhìn đã thấy buồn nôn, lộn mửa."


Nhìn bộ dạng của chúng, lòng tôi thấy hả hê, Chu Thời Dập nói đúng, chúng là loại bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.


Khi tôi quay người lại, mới thấy thầy dạy toán đã đứng ở cửa từ lúc nào.


Ông ấy thấy tôi quay lại, mới vuốt bộ râu dài bước lên bục giảng.


Tôi có chút sợ hãi, quay về chỗ ngồi, cả tiết học đều thấp thỏm không yên.


Tôi sợ thầy sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm, rồi giáo viên chủ nhiệm sẽ gọi phụ huynh.


Nhưng cho đến khi tan học, không có chuyện gì xảy ra cả.


Đèn trong văn phòng sáng lên.


Tôi thoát khỏi trang tìm kiếm, đứng dậy đi đến phòng trà.


Một Chu Thời Dập tốt đẹp như vậy tồn tại trong ký ức của tôi, và tôi cũng biết rất rõ rằng, chúng tôi chỉ là hai đường thẳng giao nhau.


Chúng tôi sẽ không bao giờ có bất kỳ giao điểm nào nữa.


Đoạn ký ức đó chỉ có mình tôi khắc cốt ghi tâm.


Tôi không có cách nào chứng minh cho bất kỳ ai về ý nghĩa của Chu Thời Dập đối với thanh xuân của tôi.


4


Đoạn trailer quảng cáo cho game di động mới đã được quay từ trước, lần này là để chụp poster quảng cáo của Chu Thời Dập và công bố danh tính người đại diện.


Lối chơi của game lần này có nhiều loại, cho phép người chơi lựa chọn góc nhìn.


Góc nhìn của nhân vật chính, góc nhìn của nhân vật phụ, và góc nhìn của người qua đường.


Sau khi chọn góc nhìn, sẽ xuất hiện nhiều nhân vật để người chơi lựa chọn, mỗi nhân vật đều có tuyến truyện riêng, từ khoảnh khắc lựa chọn, họ chính là người đó, sẽ thấy được những gì mà góc nhìn của nhân vật đó có thể thấy.


Lần này, người chơi sẽ không còn có góc nhìn của "Thượng đế" nữa.


Một tuần trước khi game ra mắt, tài khoản chính thức đã tiến hành một đợt khởi động trên Weibo, một đoạn video quảng cáo ngắn của game nhanh chóng leo lên top 1 hot search.


Trong video quảng cáo, Chu Thời Dập vào vai nam chính Lục Úc Dã trong tuyến truyện của tôi.


Người đóng vai Tang Tư với góc nhìn của người qua đường là Thẩm Dữu, cô và Chu Thời Dập là cặp đôi tin đồn "trai tài gái sắc" nổi tiếng trong giới giải trí.


Cả hai đều tốt nghiệp từ Đại học Bắc Thành, chỉ là Thẩm Dữu ra mắt muộn hơn Chu Thời Dập một chút.


Căn phòng rộng hơn ba mươi mét vuông rất yên tĩnh, tôi không nuôi mèo cũng không nuôi chó.


Âm thanh phát ra từ máy tính bảng: "Chúng ta quen nhau sao?"


Lục Úc Dã nhìn những bản vẽ vương vãi trên đất, trong lòng khẽ thở dài, vừa định ngồi xuống nhặt.


Bất chợt lại phát hiện cô gái vừa đâm vào mình đang ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào anh, hốc mắt có chút ửng đỏ.


"Cô..." anh thăm dò hỏi, "Cô không sao chứ?"


Trên con phố vắng vẻ, đáp lại anh chỉ có tiếng lá cây xào xạc.


Hàng mi của Tang Tư run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương: Anh ấy đã không còn nhớ mình nữa rồi.


Lục Úc Dã nhìn thấy sự ảm đạm đột ngột trong mắt cô gái, trái tim bỗng nhiên nhói lên một cái, đau đến mức anh phải ngừng thở.


"Chúng ta quen nhau sao?"


Lời vừa dứt, trời bỗng đổ tuyết, trong khoảnh khắc, thời gian như bị nhấn nút tạm dừng.


Rất lâu sau.


Tang Tư khó khăn mở miệng, rồi bỗng cười và lắc đầu, nước mắt chực trào ra: "Chúng ta không quen nhau."


"Chỉ là..." giọng cô có chút nghẹn ngào, "Anh giống một người bạn cũ của tôi, xin lỗi, vừa rồi đã va vào anh."


Nói xong, Tang Tư lập tức ngồi xuống giúp Lục Úc Dã nhặt những bản vẽ trên đất.


Cảnh cuối là một cảnh quay xa, Tang Tư quay người bước đi, Lục Úc Dã đi được vài bước, dừng lại và quay người lại.


Nếu vận mệnh của chúng ta đã được định sẵn, lỡ làng và quên lãng là số mệnh, liệu anh có tìm thấy em không?


Tuyết ở Bắc Thành rơi lặng lẽ trong đêm tĩnh mịch.


Sự giao thoa giữa tôi và Chu Thời Dập kết thúc vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11, khi quay lại, phòng học đó đã có học sinh mới.


Năm lớp 12, Thẩm Dữu chuyển đến trường, vốn dĩ một người ngoài lề như tôi không nên biết những chuyện này, nhưng cô ấy quá xinh đẹp.


Giống như Chu Thời Dập, vừa thông minh vừa xinh đẹp.


Từ phòng học của chúng tôi nhìn sang dãy nhà học đối diện, tôi đứng trên hành lang, tầm mắt hơi hạ xuống, có thể nhìn thấy Chu Thời Dập rất rõ.


Thỉnh thoảng cũng có thể thấy Thẩm Dữu đứng bên cạnh anh.


Câu chuyện của nam nữ chính đã bắt đầu, tôi thực sự đã trở thành người qua đường quan sát họ.


Sau khi game ra mắt, dữ liệu của tuyến truyện "Người qua đường" đặc biệt khả quan.


Nhiều cư dân mạng đã @nhà phát hành trên mạng xã hội:


"Làm ơn đi, nói cho tôi biết làm thế nào để Lục Úc Dã nhớ lại Tang Tư được không, tôi khóc chết mất thôi."


"Lần đầu tiên nhìn vào câu chuyện của nam nữ chính từ góc nhìn của một người qua đường, nếu không phải sự khởi đầu của Tang Tư và Lục Úc Dã quá đẹp, tôi đã không tiếc nuối đến vậy."


"Tang Tư không thể trở thành người qua đường được, tôi cảm thấy mình đã tìm thấy manh mối, đã qua ải, nhưng lại giống như chưa qua ải."


...


Lần gặp lại Chu Thời Dập là tại một buổi nhạc kịch, anh ngồi ngay hàng ghế trước tôi.


Vở nhạc kịch này là vở mà hồi cấp ba anh đã nói với tôi: "Nếu một ngày nào đó nó có thể lưu diễn ở Trung Quốc một lần nữa, buổi diễn đầu tiên dù xa đến đâu, tớ cũng phải đi. Đến lúc đó tớ mời cậu đi xem."


Lần lưu diễn này là ở Nam Thành, thành phố chôn giấu ký ức của tôi, cũng là nơi chứng kiến niềm vui và sự tuyệt vọng của tôi.


Hốc mắt tôi không kìm được mà ươn ướt: Chu Thời Dập, từ Nam Thành đến Bắc Thành, tôi đã mất năm năm.


Kỳ thi đại học năm đó tôi chỉ đạt hơn năm trăm điểm, trong khi các trường tốt ở Bắc Thành đều lấy từ sáu trăm điểm trở lên.


Tôi đã van xin bố mẹ cho tôi ôn thi lại một năm, năm đó tôi thi được 660 điểm, và điểm chuẩn thấp nhất của Đại học Sư phạm Bắc Thành năm đó là 648.


Tôi đã điền nguyện vọng vào Đại học Sư phạm Bắc Thành, và cũng chọn đồng ý điều chuyển ngành.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo