Đêm Hạ Chưa Kịp Quên - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7


Năm nay Du Thành có tuyết rơi, năm kia thì không.


Đêm giao thừa, tôi bước về căn hộ vào lúc mười một giờ.


Tôi hít một hơi không khí lạnh, tuyết trắng rơi lả tả từ trên trời.


Trung tâm thành phố Du Thành cấm đốt pháo hoa, nhiều người đã chạy ra ngoại ô.


Màn hình lớn của trung tâm thương mại bên cạnh chiếu pháo hoa điện tử.


Tôi vùi mũi vào khăn choàng, dừng bước, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình lớn.


"5"


"4"


"3"


"2"


"1"


Tôi khẽ nói với chính mình: "Năm mới..."


"Năm mới vui vẻ, Dương Thì Nhất."


Màn hình điện tử phát ra tiếng pháo hoa, trên đại lộ trung tâm, vô số quả bóng bay được thả lên trời.


Tôi nhìn thẳng về phía trước, tay nắm chặt, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.


Chu Thời Dập, anh đã nhớ ra em chưa?


Quay người lại, Chu Thời Dập đứng cách đó không xa, tay cầm cây đàn guitar, con búp bê trang trí trên đàn khẽ đung đưa trong tuyết.


Anh cười, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh trong nước mắt:


"Chào bạn học Dương Thì Nhất lớp 11A17, tớ là Chu Thời Dập lớp 11A1."


"Lâu rồi không gặp."


...


Ngoại truyện


Năm đó, kết quả kỳ thi liên thông lớp 12 được công bố, vì đề toán lần này rất khó, đa số học sinh đều làm bài không tốt.


Đêm hè oi ả, mười rưỡi, buổi học tối của lớp 12 kết thúc.


Chu Thời Dập bước ra khỏi cổng trường, vừa định đi qua trạm xe buýt, trái tim bỗng nhói lên một cái.


Một đoạn ký ức không thuộc về anh đột nhiên xuất hiện.


Trong đoạn ký ức đó.


Chu Thời Dập đang đóng phim, vô tình liếc thấy trên một tấm bia mộ có khắc tên "Dương Thì Nhất".


Cô gái có nụ cười rạng rỡ, nhưng cô đã không thể sống qua tuổi mười tám.


Chu Thời Dập đang đối diễn, nhìn thấy cái tên này, lồng ngực bỗng đau nhói, đau đến mức anh gần như không thở nổi.


Đau đến mức nước mắt anh bất ngờ rơi xuống, anh ôm chặt lấy vị trí trái tim.


Mọi người xung quanh vội chạy đến hỏi anh có sao không.


Anh nhắm mắt lại, cảm giác tuyệt vọng dâng lên từ đáy lòng mà anh không thể nói thành lời.


Sau khi trở về, Chu Thời Dập đã lật tung tất cả album ảnh cấp ba của mình, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về Dương Thì Nhất.


Anh ngồi trên ghế sofa, trong đầu chỉ toàn là tên của cô gái và bức ảnh trên bia mộ.


Trong phòng khách tối tăm, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của anh.


Anh đang khóc vì cô gái đó, nhưng rõ ràng anh không quen cô.


Nhưng trái tim anh đau quá, đau đến chết đi được.


Sau đó, anh quay lại trường cấp ba một chuyến, anh đến thăm giáo viên chủ nhiệm cũ của mình.


Nhìn người thầy già trước mặt, đột nhiên anh nói: "Thầy ơi, thầy... có biết một cô gái tên là Dương Thì Nhất không ạ?"


Lời của Chu Thời Dập vừa dứt, nụ cười trên môi người thầy lập tức cứng lại, sau đó ông thở dài một hơi.


"Haiz, có biết chứ, hồi đó thầy dạy toán ở lớp của con bé đó, haiz..."


Ông lắc đầu: "Em còn nhớ có lần em đến tìm thầy không? Nói rằng con bé bị người ta cố ý nhốt trong phòng dụng cụ nên mới không đi học, sau hôm đó thầy đã đi nói với giáo viên chủ nhiệm của con bé, chắc là tình hình đã tốt hơn rồi."


"Không ngờ, vào học kỳ hai năm lớp 12..." Nói rồi, ông lặng lẽ nhìn Chu Thời Dập, đáy mắt là một nỗi bi thương.


Cảnh tượng thay đổi, Chu Thời Dập quỳ dưới đại điện, mắt anh đỏ hoe nhìn chư vị thần phật.


"Con nguyện dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy một đời sau của cô ấy được trường mệnh trăm tuổi."


Sau đó anh dứt khoát rời đi, Chu Thời Dập thấy một vị sư già nói với anh trước khi anh đi.


"Có được thứ gì thì sẽ mất đi thứ đó, hai con tình sâu duyên mỏng, con... hà cớ gì phải cưỡng cầu."


"Đại sư, cảm ơn người đã chỉ lối, con hiểu rồi." Mắt anh cay xè. "Nhưng kết cục của cô ấy, con không thể chấp nhận. Nếu thế giới này vận hành theo ý chí của nhân vật chính, con nguyện dùng mạng sống của mình để cược một khả năng."


Khóe môi anh nở một nụ cười: "Nếu không được, thì xem như con đi cùng cô ấy."


Chu Thời Dập của kiếp đó chết vào năm hai mươi mốt tuổi, tay anh nắm chặt một tấm ảnh chung mà giờ chỉ còn lại một mình anh, hình bóng cô gái bên cạnh đã sớm bị thế giới này xóa nhòa.


Gió đêm mang theo hơi nóng ập đến, Chu Thời Dập lên chuyến xe đó.


Giữa dòng người ồn ào, anh thấy một cô gái mắt đỏ hoe quẹt thẻ lên xe.


Cô gái có mái tóc ngắn, đầu cúi rất thấp.


Khi trên xe chỉ còn lại hai người họ, bóng lưng cô gái khẽ run lên, tay lau nước mắt.


Anh vốn không quen biết cô gái này, nhưng trái tim lại vì cô mà trở nên đau đớn.


Xe dừng lại ở một bãi biển còn chưa được khai thác triệt để, sóng vỗ vào bờ.


Cô gái xuống xe trước anh, nhưng lại ngơ ngác đứng tại chỗ.


Nơi này có chút hoang vắng và hẻo lánh.


Anh nhận ra nỗi sợ hãi của cô gái, từ từ đi ngang qua cô, rồi lại đi chậm lại ở phía trước.


Anh im lặng lắng nghe động tĩnh phía sau, cô gái khẽ sụt sịt, ngoan ngoãn đi theo sau.


Họ cứ thế giữ một khoảng cách không xa không gần.


Lên chuyến xe cuối cùng trở về, anh nhìn cô gái xuống xe.


Trước khi đi, cô gái như có linh cảm mà nhìn về phía anh.


Ánh mắt giao nhau, má cô hơi nóng lên, cơn gió đêm thổi qua cũng mang theo vị ngọt, cô bước xuống xe.


Chu Thời Dập đã thay đổi quỹ đạo số mệnh ban đầu của Dương Thì Nhất trong tiểu thuyết.


Và cái giá anh phải trả là sẽ mãi mãi quên đi Dương Thì Nhất.


Thời gian quay trở lại năm Dương Thì Nhất học lớp 11, cô từng bước từng bước leo lên ngôi chùa trên đỉnh núi.


Gương mặt thiếu nữ non nớt, học theo những người lớn bên cạnh cầm tín vật, thành kính chắp tay xoay vòng trên nén hương đang cháy.


Khói hương nghi ngút, Dương Thì Nhất mãn nguyện định rời đi xuống núi.


Nhưng lại bị một vị sư già cản lại.


Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô nhìn vị sư già mặc áo cà sa trước mặt, thực ra cô không tin vào ma quỷ thần linh, đến đây chỉ để cầu may mắn cho Chu Thời Dập.


"Cô bé, hôm nay con và ta có duyên, bần tăng tặng con một lời chúc phúc."


Lời vừa dứt, bàn tay khô héo của vị sư già khẽ điểm vào trán cô.


Dương Thì Nhất chớp mắt liên hồi, có chút bối rối.


"Vượt qua hai kiếp, duyên sâu duyên mỏng đã không còn nằm trên giấy mực, mà nằm ở việc phá vỡ tấm gương."


Vị sư già nhìn cô cười hiền từ, hai chiếc móc treo đàn guitar được Dương Thì Nhất nắm chặt trong tay.


(Hoàn)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo