Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6
Lại một mùa thu nữa, điện thoại hiện lên tin tức Chu Thời Dập tỏa sáng tại Tuần lễ thời trang Paris.
Ngón tay tôi do dự giữa không trung rất lâu, rồi lướt qua.
Căn nhà cũ của tôi sắp bị giải tỏa, là căn nhà tôi ở hồi cấp ba.
Bố mẹ tôi đều gọi điện cho tôi, hai người mỗi người lấy hai phần mười, tôi sáu phần.
"Nhất Nhất, bố và mẹ đều có gia đình riêng, chúng ta chỉ lấy bốn phần mười tiền đền bù, hai chúng ta chia nhau, còn lại đều cho con."
Tôi hít một hơi thật dài, không biết có phải đã hít quá nhiều không khí lạnh không, mà cả lồng ngực đều rung lên.
Tôi tranh thủ về lại căn nhà cũ ở Nam Thành.
Nơi này đã lâu không có người ở.
Vừa mở cửa, bụi bặm đã ập vào mặt.
Tôi đi vào phòng mình, cạnh cửa sổ có một cái bàn, trên cửa sổ treo một chiếc chuông gió.
Rất nhiều lần, tôi đã ngồi ở đây, từng nét từng nét viết tên Chu Thời Dập vào sách.
Tâm sự của thiếu nữ không nơi cất giấu trong đêm tĩnh mịch.
Tôi mở cửa sổ, chiếc chuông gió bám bụi bị gió thổi, phát ra âm thanh trong trẻo.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc ghế, rồi lại nhìn cuộn len đã ngả màu, bám bụi trên mặt bàn.
"He he..."
Cô gái ngồi trên ghế đang đan một thứ gì đó, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, trên bàn còn có một cây đàn guitar.
Đó là món quà sinh nhật tôi tặng cho Chu Thời Dập.
"Thời Dập tuổi cừu..." Dưới ánh đèn, ngón tay tôi khẽ lay động con cừu được đan bằng len, giọng nói mang theo niềm vui thầm kín.
Tôi khẽ chạm vào con cừu nhỏ: "Thời Dập thuộc về Dương."
Tôi gắn con cừu nhỏ và hai số 1 lên cây đàn guitar làm móc treo.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tôi hài lòng ngắm nhìn thành quả của mình.
...
Cuộc phỏng vấn sau khi Chu Thời Dập hoàn thành bộ phim đã lên hot search, phóng viên hỏi: "Những năm qua chúng tôi thấy anh đều ở trong đoàn phim, hoặc là đang sáng tác, chúng tôi rất tò mò, anh sẽ thích kiểu con gái như thế nào?"
Lời vừa dứt, anh khẽ cúi mắt: "Cô ấy thích tóc ngắn, khóe mắt có một nốt ruồi lệ, rất hay khóc, lúc nào cũng rưng rưng nước mắt..."
Lúc nói, mắt anh ánh lên ý cười, nhưng đột nhiên lời nói của anh dừng lại, cả nụ cười trong mắt cũng tắt lịm.
Phóng viên tưởng Chu Thời Dập vô tình tiết lộ chuyện tình cảm, lập tức hỏi: "Xin hỏi đây có phải là đặc điểm của cô gái mà anh đang hẹn hò không?"
Trên màn hình, không biết Chu Thời Dập đang nghĩ gì, hàng mi dài che khuất mọi cảm xúc trong mắt anh.
Nhưng không ai nhận được câu trả lời, vì cuộc phỏng vấn đã bị gián đoạn.
Dựa vào manh mối này, cư dân mạng đã loại trừ Thẩm Dữu đầu tiên, người có tin đồn tình cảm "kim đồng ngọc nữ" với Chu Thời Dập.
Trong một cuộc phỏng vấn trước đây Thẩm Dữu đã nói rằng cô thích nhất là tóc dài, bảo cô cắt tóc ngắn cô sẽ không chịu nổi, và khóe mắt cô không có nốt ruồi lệ.
Và cùng lên hot search với tin đồn tình cảm của Chu Thời Dập còn có #ải_ẩn_của_Người_qua_đường_Giáp_đã_được_giải_mã#
Sau một năm ra mắt, cuối cùng cũng có người tìm ra được bí ẩn của ải ẩn này.
"Thời Dập, cậu vừa nói gì vậy, sao cậu lại có thể mắc một lỗi ngớ ngẩn như thế."
Chu Thời Dập day day thái dương, giọng nói giận dữ của người quản lý không ngừng vang lên bên tai.
Bây giờ đầu óc anh rất rối loạn, một hình bóng và giọng nói mờ ảo thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu anh.
Chúng đang nói với anh rằng, anh đã quên mất một người rất quan trọng.
Về đến biệt thự, anh đi vào phòng làm việc, muốn tìm album ảnh cấp ba, nhưng một cuốn sổ tay lại rơi xuống.
Nó rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng động lớn.
Chu Thời Dập dừng động tác tìm kiếm, cúi mắt nhìn cuốn sổ tay rơi dưới chân.
Anh cúi người, nhặt cuốn sách lên.
Vì thời gian, giấy đã hơi ố vàng.
Trang đầu tiên trống không, mắt anh đầy vẻ khó hiểu, vì cuốn sổ chỉ có một trang có hình vẽ.
Trên đó vẽ một con cừu, phía sau là số 11.
Trên giấy có một dòng chữ ngắn gọn: Đừng quên
Chu Thời Dập của năm mười bảy tuổi đã sớm nhận ra sự khác thường của mình, nhưng anh không thể nói rõ.
Tình yêu ngây ngô và mãnh liệt của tuổi thiếu niên chỉ có thể được viết đi viết lại trên giấy cái tên "Dương Thì Nhất".
Cuốn sổ này, đầy ắp những cái tên, cuối cùng chỉ còn lại hình vẽ đó và một câu nói.
Những dòng chữ khác, đều đã bị thế giới này xóa bỏ.
Chu Thời Dập như một người chết đuối, tất cả ký ức ùa về như thủy triều.
Anh đỏ hoe mắt nhìn cây đàn guitar đặt ở một bên, con búp bê len và những con số trên đó khẽ đung đưa trong không trung.
Như đang nói: Cuối cùng anh cũng nhớ ra em rồi.
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, loang ra, ở nơi bị nước mắt làm ướt, những dòng chữ đen từ từ hiện lên.
Anh đã quên một người mười một năm, anh đã quên Dương Thì Nhất mười một năm.
Hóa ra lần gặp gỡ đó, sự ngập ngừng của cô, nỗi buồn sâu thẳm trong mắt cô đều là vì anh.
Bây giờ là hơn tám giờ tối giờ Bắc Kinh, anh cầm đàn guitar vội vã rời đi.
Trong cốt truyện không có lời giải này, Lục Úc Dã sẽ hết lần này đến lần khác quên tên Tang Tư, và cả những kỷ niệm của họ.
Người chơi này đã thử nghiệm hết lần này đến lần khác, bắt đầu lại câu chuyện của họ.
Cô phát hiện ra rằng, mỗi lần Lục Úc Dã quên đi, đều là khoảnh khắc anh rung động.
Trong câu chuyện mùa hè đó, Lục Úc Dã luôn đứng nhất khối đã gặp một cô gái xui xẻo hay khóc.
Cô ấy như một chiếc bánh bao yếu đuối, mỗi lần bị oan ức, thi không tốt, đều lặng lẽ chạy lên sân thượng khóc.
Anh trở thành thầy của cô, dạy cô môn toán đau đầu, cũng dạy cô cách phản kháng lại những người đó.
"Hôm nay tớ không làm tốt, ngày mai tớ sẽ tiếp tục, lần sau tớ nhất định sẽ chạy đi khóc sau khi đã mắng họ xong."
Anh nhìn cô cười bất lực, làm gì có ai có chí hướng như vậy.
Nhưng ngày hôm sau, anh đã quên mất Tang Tư.
Có lẽ trên sân thượng, trong ánh mắt anh nhìn Tang Tư, đã ẩn chứa những rung động đầu đời của thiếu niên.
Nhưng thế giới này đã nhận ra, để câu chuyện diễn ra theo kịch bản ban đầu, Lục Úc Dã đã quên mất Tang Tư, quên mất mỗi lần rung động của mình.
Tôi chưa xem hết phần tổng kết của cư dân mạng.
Lúc nhận được điện thoại của Trình Vãn, tôi vừa tan làm và đang vội vã ra ga tàu điện ngầm.
Giọng cô ấy trong điện thoại vô cùng kích động: "Trời ơi, lúc đầu tớ đọc hơn mười nghìn chữ về thế giới quan, thiết lập nhân vật và diễn biến cốt truyện của cậu, tớ đã sắp khóc chết rồi, kết quả là những gì cư dân mạng tổng kết lại càng làm tớ đau lòng hơn, cậu có biết tớ vừa ăn lẩu Trùng Khánh xong, bây giờ khóc thành cái dạng gì không?"
Giọng cô ấy nghèn nghẹt, tôi khẽ cười: "Làm trong ngành này lâu như vậy, tớ cũng coi như đã tạo ra một trò chơi mà bản thân cảm thấy hoàn hảo."
Về đến căn hộ đã gần sáng, tôi ngồi trên ghế sofa, điện thoại đặt trên bàn trà.
Câu chuyện game này xem như là một sự viên mãn mà tôi dành cho chính mình.
Trong game, tôi có thể tạo ra thế giới quan của riêng mình và hướng đi câu chuyện mà tôi muốn.
Lục Úc Dã, một kỹ sư, sẽ viết đi viết lại tên của Tang Tư trong cuốn sổ bị niêm phong đó.
Sẽ vẽ đi vẽ lại những biểu cảm khác nhau của Tang Tư.
Chìa khóa để giải mã ải này chính là Lục Úc Dã.
Góc nhìn của người qua đường là Tang Tư, người qua đường của thế giới này, nhưng cũng là một Lục Úc Dã khác bị mắc kẹt trong tình yêu với Tang Tư.
Người chơi bị mắc kẹt trong góc nhìn của người qua đường, đó cũng chính là cách thế giới này đã giam cầm Tang Tư.
Bởi vì chỉ có cô ấy giữ gìn những kỷ niệm với Lục Úc Dã.
Chuyển đổi góc nhìn, câu nói mà người chơi dùng góc nhìn của Lục Úc Dã để gọi Tang Tư, cũng chính là lời giải cuối cùng cho ải ẩn.
"Tang Tư."
Sau khi tắm rửa xong, tôi nhìn giao diện game trên máy tính, trong thế giới của game, tình yêu có thể vượt qua tất cả.
Tiếc là, tôi không tồn tại trong thế giới game do chính mình thiết kế.