Đích nữ trọng sinh nắm quyền thiên hạ - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta cũng lâm vào bẫy rập tình yêu của Nhị hoàng tử, còn càu nhàu với Nhị hoàng tử là đại ca quản quá rộng.

Đáng tiếc lúc đó ta đã bỏ lỡ ánh mắt lạnh lẽo hiện lên trong mắt hắn.

Không lâu sau đã truyền đến tin tức, đại ca của ta cùng với các học sinh đi Hán Đài Tự thắp hương bái Phật, sơn phỉ bạo động, đại ca bị loạn đao chém chết, máu thịt lẫn lộn. 

Đời này, ta nhắc nhở đại ca trói gà không chặt hãy nhớ, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, cần phải luôn luôn nhớ kỹ mang theo hộ vệ, thậm chí còn lải nhải nhiều hơn cả mẫu thân. 

Đại ca biết nghe lời đành phải đồng ý, xoa xoa đầu ta: “Tiểu muội đừng sợ, có đại ca ở đây, không ai có thể thay thế muội được, ta chỉ có một mình muội là em gái thôi.”

Giờ phút này, nỗi sợ hãi đời trước của ta rốt cuộc đã tìm được chỗ phát tiết.

Ta ngả đầu vào ngực đại ca, khóc thành tiếng.

Có lẽ đại ca đã nghĩ là ta sợ sau khi biểu muội vào phủ, không còn là cô gái được yêu thương nhất nữa.

Ta cũng không có ý định giải thích hiểu lầm này, cứ để đại ca nghĩ như vậy đi!

Như vậy hắn mới có thể càng có nhiều mâu thuẫn với Văn Hiểu Mộng, cũng có thể bày mưu tính kế cho phụ thân. 

Chuyện trọng sinh quả thật có hơi hoang đường một chút, cho nên ta không dám nói cho ai biết cả.

Chỉ có thể bóng gió với phụ thân mấy câu như được cá quên nơm, nói chuyện nguyên soái mà giao lại binh quyền thường không có được kết cục tốt đẹp.

Phụ thân cười vang: “Ta là Đại Nguyên Soái của Đại Tề, người nào dám giết ta, người nào có thể giết được ta? Vi phụ tất nhiên phải khống chế binh quyền trong tay, con gái ngoan đừng có xem mấy thứ tiểu thuyết tào lao mà sợ hãi. Đương kim bệ hạ cũng coi là thánh minh!”

Trong lòng ta âm thầm nghĩ, Hoàng Đế bá bá đúng là tình như thủ túc với ngài, nhưng các con của hắn lại lòng muông dạ thú.

Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào thận trọng bước ấy thôi.

Cho dù sau này hoàng tử nào kế vị, chỉ cần cầm chắc binh quyền trong tay, phủ Nguyên Soái của chúng ta sẽ không giống như lão hổ bị mất răng.

Bên phía mẫu thân, nàng vẫn luôn được bảo vệ cẩn thận, không cần nói mấy chuyện này.

Chỉ cần chú ý đừng để cho Văn Hiểu Mộng quá mức thân cận với mẫu thân là được rồi, rốt cuộc người vẫn yêu thương ta nhất.

5.

Nửa tháng sau là tới ngày sinh của Hoàng Thái Hậu, các quý nữ sôi nổi chuẩn bị hiến nghệ trước ngự tiền.

Mỗi ngày ta đều hóng gió, đời này mẹ ta cũng không yêu thích Văn Hiểu Mộng lắm.

Văn Hiểu Mộng đã biết ngày sinh của Thái Hậu, tất nhiên là năn nỉ ỉ ôi hồi lâu với mẫu thân. 

Mẫu thân chỉ nói là sẽ suy nghĩ, nói là tinh thần không tốt bảo nàng rời đi.

Khi nàng đi, ta tựa như vô tình nói việc nhà với mẫu thân: “Vì sao biểu muội không phải đưa thức ăn cho nhị ca, thì lại muốn liên lạc với các quý nữ trong kinh thành, giống như là có chút không ổn. Hiện giờ lại muốn đi tiền điện, không biết có phải lúc trước biểu di phu mất khiến cho muội ấy bị sốc hay không.”

Mẫu thân cười, chí vào đầu ta: “Đứa nhỏ này miệng thật sự độc. Biểu muội kia của con chọc tới con chỗ nào thế?”

Phụ thân cười nói đi vào, ta thức thời cáo lui, vẫn không khiến cho mẫu thân mất kiên nhẫn. 

Ta cong môi, ta chỉ cần gieo một hạt giống nghi ngờ trong lòng mẫu thân là được rồi, bà cũng là người thông tuệ.

Quả nhiên đến ngày hôm sau, Văn Hiểu Mộng đã bị mẫu thân báo là không cho nàng tới tiệc mừng thọ của Thái Hậu.

Trong lòng nàng đã tức giận đến mức nào, tất nhiên là ta không rõ lắm.

Cũng không biết có phải lúc này nàng đã cùng nhị hoàng tử đã có quan hệ mờ ám gì với nhau không, chỉ cần tìm một người có thân thủ tốt theo dõi một chút là được.

Đời trước là khi nào gặp nhị hoàng tử?

Không phải là lần tiệc mừng thọ này hay sao?

Lúc ấy, ta cùng với Văn Hiểu Mộng đi với nhau, dưới sự khuyến khích của Văn Hiểu Mộng ta nhất định phải biểu diễn múa kiếm, lại học nghệ không tinh, nhuyễn kiếm bị rời khỏi tay mà bay thẳng tới chỗ Hoàng Đế bá bá.

May mà nhờ thân thủ của Nhị hoàng tử nhanh nhẹn kịp cản lại thanh kiếm này, mới khiến cho việc này từ lớn thành nhỏ, từ nhỏ biến thành không có.

Nếu chẳng may Hoàng Đế bị thương, vậy thì có thể phủ Nguyên Soái chúng ta sẽ bị tội hành thích vua.

Cũng vì thế mà ta có hảo cảm với hành động anh dũng đó của Nhị hoàng tử, sau này nghe Văn Hiểu Mộng trong tối ngoài sáng hướng dẫn cách ôn nhu tấn công Nhị Hoàng Tử, toà hoàn toàn bị rơi vào vũng lầy.

Nhưng hôm nay lại nghĩ, lúc đó có Vũ Lâm Vệ, có ám vệ của Hoàng Đế cũng chưa kịp phản ứng, sao hắn lại có thể kịp phản ứng chứ?

Rõ ràng là có người đã động tay động chân với kiếm của ta.

Chỉ là không biết đời này, Văn Hiểu Mộng còn chưa được ta tín nhiệm, bọn họ định làm thế nào đây.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo