Đích nữ trọng sinh nắm quyền thiên hạ - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6.

Gặp chiêu nào phá giải chiêu đó đi, ta vừa cổ vũ bản thân vừa đi theo cha mẹ đến tiệc mừng thọ. 

Đợi cho mọi người ngồi vào chỗ, Đế Hậu nâng Thái Hậu đã tuổi già sức yếu chậm rãi đi tới, ngồi trên địa vị cao. Tiếp theo là mọi người quỳ lạy hành lễ.

“Bình thân.”

“Khấu tạ Hoàng Đế bệ hạ, tạ ơn Thái Hậu nương nương, tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.”

Hoàng Hậu kính cẩn nói: “Mẫu hậu, ngài thưởng thức các quý nữ hiến nghệ được không?”

Thái Hậu gật đầu đồng ý.

Con gái của các Đại thần theo thứ tự lên đài hiến nghệ, có rất nhiều nữ quyến xuất sắc cũng được ban thưởng và khen ngợi.

Chuyện hiến nghệ mặc dù không nói ra, nhưng vẫn luôn trở thành một phương pháp tuyển phi và thê tử trong hoàng tộc.

Không khí đang rất hài hoà, Nhị hoàng tử mở miệng: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chúc ngài phượng thể an khang vạn thọ vô cương. Dạo này tôn nhi mới học một khúc phá trận, muốn đàn cho ngài nghe. Tôn nhi vẫn luôn luôn ngưỡng mộ tư thái ngăn địch của ngài cùng với hoàng tổ phụ năm đó. 

“Được được được, An nhi có lòng.”

Lục Duy An lại chuyển mặt lộ vẻ khó xử: “Chỉ là một mình tôn nhi tấu khúc không khỏi hơi đơn điệu, nghe nói Chiêm tiểu thư của Đại Nguyên Soái múa kiếm rất giỏi, có thể cùng biểu diễn được không.”

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía ta.

Tới rồi, ta không gây chuyện, tự nhiên chuyện lại tìm tới ta.

Ta ỷ vào quyền thế của phụ thân cùng với sự chiều chuộng của Hoàng Đế hiện tại, đứng dậy bất ngờ nói: “Thần nữ cũng không biết Nhị hoàng tử điện hạ từ đâu biết được chuyện vô căn cứ như thế, thần nữ múa không giỏi, Hoàng bá bá ngài cũng biết rồi.”

Rồi sau đó ta hành lễ với Thái Hậu: “Thần nữ Chiêm Thù Đình khấu kiến Thái Hậu nương nương, chúc nương nương trường mệnh thiên tuế. Gần đây thần nữ đi theo huynh trưởng tìm được hành tung của thần y Thẩm Hỉ Nhạc, cũng đã được thần y tặng một viên thánh dược. Thần y đã nói viên thuốc này có thể kéo dài tuổi thọ, đặc biệt dâng lên ngài.”

Thần y cùng với bà nội ta có giao tình, việc này người ngoài không có ai biết.

Mà người già, luôn luôn có nỗi sợ hãi không lời đối với cái chết.

Lễ này của ta, đối với Thái Hậu, việc hiến nghệ kia tự nhiên chả còn gì quan trọng nữa.

Yến hội tiếp tục, ăn uống linh đình, Nhị hoàng tử trong nhất thời lại bị xấu hổ không thôi.

Ta nhìn thấy oán hận hiện lên trong mắt hắn.

Lục Duy An, tương lai của chúng ta còn dài!

7.

Sau buổi yến hội lần này, Lục Duy An lặng lẽ xuống dưới, mà ta cũng ra tay trước với Văn Hiểu Mộng.

“Biểu tỉ.” Văn Hiểu Mộng gọi ta.

Ta xoay người, giọng nói lạnh lẽo: “Có việc gì?”

“Biểu tỉ ghét muội à? Hay là có hiểu lầm gì?”

“Đúng là ghét ngươi! Đã là ở nhà ta ăn nhờ ở đậu, ăn mặc chi phí của Soái phủ chúng ta cũng không hề khắt khe với  ngươi, lại cả ngày một khuôn mặt u sầu, khiến cho mẫu thân của ta phải buồn phiền.” Ta tuỳ tiện lấy cơ mở miệng mắng nàng ta.

Nàng ta không ngờ ta sẽ mở miệng nói vậy, nhất thời im miệng không trả lời được, há miệng thở dốc, sau đó là lặng yên mà rơi lệ.

Mỹ nhân rơi lệ tất nhiên sẽ là một bức tranh xinh đẹp, đáng tiếc từ nhỏ ta không giỏi bút mực, thưởng thức không nổi.

Nhưng nghe thấy phía sau núi giả truyền đến một loạt tiếng bước chân, Văn Hiểu Mộng đột nhiên quỳ xuống đất: “Biểu tỉ tốt, tỉ đừng đuổi muội đi được không? Muội ăn rất ít, muội còn biết làm chút việc khâu vá hằng ngày.”

Hoá ra là nhị ca của ta thao luyện ở giáo trường hôm nay đã quay lại.

“Dáng vẻ này ngươi làm cho ai xem! Người không biết còn tưởng muội muội của ta làm nhục ngươi! Hay là nói ngươi nguyền rủa soái phủ của chúng ta xuống dốc, cần một tiểu nữ như ngươi trợ cấp?”

Không thể tưởng tượng được nhị ca của ta ra ngoài đã lâu lại được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, có thể đối với tiểu nữ tử hùng hổ doạ người như thế.

“Muội, muội không phải……”

Chúng ta cãi nhau khiến mẫu thân biết tới, lần đầu tiên mẫu thân tức giận, lạnh lẽo vứt cây quạt trong tay.

8

“Văn Hiểu Mộng, ta nể mặt thứ biểu muội đã qua đời là mẹ của ngươi, vẫn luôn yêu thương ngươi rất nhiều, nhưng không thể tưởng nổi ngươi lại này sinh lòng dạ như thế!”

Ta còn tưởng mẹ muốn răn dạy ta, nhưng không nghĩ vừa mở miệng lại là mắng nàng.

Ta và nhị ca nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy mẫu thân tiếp tục mắng mỏ.

Mấy ngày gần đây Trữ Hoa đã điều tra rõ, ngươi thường xuyên lấy cớ ra phủ chọn nguyên liệu nấu ăn kim chỉ để gặp gỡ với Nhị hoàng tử. Kinh thành này làm gì có quý nữ cao môn nào có diễn xuất như ngươi? Bôi nhọ gia môn!”

“Biểu di, con không có…”

Chưa đợi nàng ta nói xong, mẹ ta tiếp tục nghiêm khắc mắng mỏ: “Hiện giờ ta cũng không dạy nổi ngươi nữa, soái phủ không thể chấp nhận được một tiểu thư có hành vi bừa bãi như ngươi. Ngươi định về nhà cũ của ngươi hay là ở thôn trang của Soái phủ để giáo dưỡng, tự ngươi chọn đi!”

Nói không đợi nàng phản đối hay khóc xin tha, đã vịn tay của Trữ Hoa tỉ tỉ rời đi rồi.

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo