Điểm Dừng Của Trái Tim - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


"Chị ơi."


Có tiếng gõ cửa vang lên rất khẽ.


Tôi mở mắt ra, nhưng đầu óc vẫn chưa h oàn h ồn khỏi giấc mơ vừa rồi.


Từ Cẩm An đẩy cửa bước vào, rồi cất giọng dịu dàng: "Sao chị vẫn chưa dậy? Tối qua chị không ngủ ngon hả?"


Tôi theo bản năng s iết ch ặt lấy chăn, rồi lạnh lùng hỏi:


"Sao em lại t ự t iện vào như vậy?"


Chàng thiếu niên chợt khựng lại, rồi khẽ nói: "Xin lỗi, em ra ngoài ngay đây."


Cậu chàng đặt một ly sữa nóng lên bàn, rồi im lặng rời đi.


Tôi đưa tay dụi mắt, xuống giường, rồi không chút do dự đổ ly sữa vào bồn rửa tay.


Chất sữa đặc sánh đến mức mãi vẫn không trôi hết.


Từ Cẩm An 14 tuổi đã rất giỏi ng ụy tr ang.


Hồi đó, cậu ấy thích nhất là dùng tôi để thử nghiệm những loại th uốc mà chính tay mình điều chế.


2


Đây là một cuốn tiểu thuyết cứu chuộc về giới hào môn.


Từ Cẩm An là nam chính, từ nhỏ đã sống trong đ òn r oi và b ạo l ực, tuổi thơ đầy b ất h ạnh khiến tính cách của cậu ấy dần trở nên m éo m ó đ iên l oạn, nhưng bề ngoài thì lại luôn giữ vẻ ôn hòa và nho nhã.


Còn tôi là con gái nuôi của nhà họ Từ, và cũng là người chị không có qu an h ệ h uyết th ống với cậu ấy.


Sau khi trưởng thành, chúng tôi gặp lại và được sắp xếp sống cùng nhau.


Lần đầu tiên gặp mặt, cậu ấy đã chuẩn bị sẵn một bó hoa thật đẹp tặng tôi.


Thế nhưng ngay trong đêm đó, từ trong bó hoa ấy lại bất ngờ có một con r ắn đ ộc ch ui ra.


3


"Con r ắn đó bắt ở đâu vậy?"


Trên bàn ăn sáng, tôi hỏi bằng giọng bâng quơ như thể không mấy để tâm.


Vẻ mặt Từ Cẩm An vẫn không hề biến đổi, ánh mắt cậu ấy vẫn điềm nhiên, và giọng nói nghe qua cũng rất thản nhiên: "Chị đang nói gì vậy? Em không hiểu."


Cậu ấy nhỏ hơn tôi bốn tuổi, nhưng vóc dáng đã cao hơn tôi một chút.


Lúc nói chuyện, cậu ấy còn chớp mắt liên tục, trông vừa vô hại vừa rất ngây thơ.


Tôi mỉm cười, rồi đứng dậy vào bếp bưng ra một nồi canh: "Cũng đúng, em còn nhỏ mà. Canh này chị hầm từ sáng, để bồi bổ cho em."


Nói xong, tôi liền múc một bát đầy rồi đặt trước mặt cậu ấy.


"Cảm ơn chị."


Từ Cẩm An cúi đầu cười ngoan ngoãn.


Chiếc kính gọng vàng che một phần ánh nhìn, đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, môi mỏng, ngũ quan ấy tuy vẫn còn nét thiếu niên nhưng đã bắt đầu hé lộ vẻ đẹp d ị th ường.


Tôi nhìn cậu ấy húp một thìa canh rồi đột nhiên mỉm cười nhẹ: "Chiếc kính rất hợp với em."


Cậu ấy thoáng ngẩn người: "Chị đang khen em sao?"


"Đúng vậy." Tôi vẫn cười, nhưng ánh mắt lại s ắc lạnh như l ưỡi d ao lạnh lẽo: "Trông em rất ngoan. Từ Cẩm An, chị muốn hỏi em một câu, canh hầm bằng r ắn đ ộc thì có đ ộc không nhỉ?"


4


Ngay lập tức, cậu ấy liền đánh đổ bát canh trên tay.


Bát canh nóng hổi đổ tràn xuống sàn, một ít còn bắn cả lên áo sơ mi trắng của cậu ấy.


Tôi giả vờ ngạc nhiên rồi chớp mắt hỏi bằng giọng nhẹ hều: "Sao lại bất cẩn vậy chứ? Có bị bỏng không?"


5


"Không sao." Từ Cẩm An hít sâu một hơi, có vẻ như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, rồi nhẹ giọng nói tiếp: "Cảm ơn chị, để em đi thay quần áo. Chị ăn trước đi nhé."


Nói xong, cậu ấy bực bội quay người đi thẳng lên lầu.


Tôi ngồi trước bàn ăn khẽ cười, sau đó thờ ơ dùng thìa khuấy nhẹ bát canh.


Quả nhiên vẫn còn nhỏ nên không giấu được cảm xúc.


Nếu thật sự thích nghiên cứu thuốc thì sao lại không biết canh hầm bằng rắn độc thì không có độc chứ?


Trường tôi và trường của Từ Cẩm An ở rất gần nhau.


Tôi học đại học A, còn cậu ấy thì học trường cấp ba trực thuộc đại học A.


Vì vậy, mỗi sáng chúng tôi thường cùng nhau đi học.


"Mau lên đi, em sắp trễ rồi đấy."


Tôi vừa vẫy tay gọi cậu ấy trên xe thì liền thấy vẻ mặt âm u của Từ Cẩm An thoáng lướt qua, rồi lại nhanh chóng trở về dáng vẻ ôn hòa vô hại thường ngày.


Chúng tôi ngồi ghế sau, còn tài xế đã kéo tấm chắn lên từ trước nên không nhìn thấy tình hình phía sau.


Tôi liếc thấy nụ cười đã biến mất trên môi cậu ấy, và sau đó khóe miệng tôi cũng không khỏi khẽ cong lên.


"Cẩm An à." Tôi bất ngờ ghé sát lại gần rồi hạ giọng nói nhỏ: "Kỹ năng diễn xuất của em vẫn còn non lắm.”


Môi cậu ấy mím chặt, chắc là đang suy nghĩ xem tôi đã phát hiện ra bộ mặt thật của cậu ấy bằng cách nào.


Tôi lấy từ túi ra một chiếc trâm cài áo hình con rắn nhỏ, ném vào tay cậu ấy rồi cười nhạt:


"Em vẫn còn nhỏ, nên không giấu được cái đuôi của mình đâu."


6


Tôi đã thức tỉnh trước khi gặp lại Từ Cẩm An đúng một ngày.


Tất cả là nhờ vào giấc mơ — một giấc mơ dài, nơi tôi nhìn thấy toàn bộ cốt truyện.


Vì đây là một cuốn tiểu thuyết cứu chuộc, nên Từ Cẩm An sẽ có quá khứ bất hạnh, bị đánh đập và ngược đãi từ nhỏ, tính cách vặn vẹo, hành vi bạo lực đều được giải thích là do hoàn cảnh.


Trước khi gặp nữ chính, cậu ấy sẽ khiến tất cả mọi thứ trong nhà rối tung lên.


Cho đến một ngày, khi nữ chính xuất hiện và vạch trần lớp vỏ ngụy trang của cậu ấy, rồi dùng tình yêu để cảm hóa cậu ấy.


Nhưng rất tiếc, tôi lại không phải kiểu "người chị văn học cổ điển".


Tôi là kiểu người chị đương đại.


Những thứ như rối loạn tâm lý hay tính cách vặn vẹo, trong mắt tôi chung quy cũng chỉ là vì không nghe lời.


Trẻ con mà cũng có tâm trạng không tốt sao?


Phần lớn là giả vờ, cứ đánh cho một trận là ngoan ngoãn ngay ấy mà.


7


Sáng hôm sau, ánh mắt Từ Cẩm An nhìn tôi đã không còn như trước nữa.


Giống như một con rắn đang ẩn mình, cậu ấy bắt đầu thận trọng quan sát con mồi để chuẩn bị tung ra cú cắn.


"Ăn cơm đi."


Tôi vẫn cười tít mắt rồi nói với giọng nhẹ tênh: "Cẩm An, bát canh hôm qua chỉ là một trò đùa thôi, chị quyết định sau này sẽ không làm nữa, em đừng nhìn chị cảnh giác như vậy chứ."


"Chị không sợ rắn."


Cậu ấy hừ lạnh một tiếng rồi mới ngồi xuống ghế.


Tôi vẫn cười nhìn cậu ấy rồi khẽ gật đầu: "Đúng vậy, chị không sợ gì cả."


"Thật sao?"


Gương mặt Từ Cẩm An không hề có biểu cảm, ánh mắt thì bình thản đến lạ lùng: "Vậy em sẽ thử từng thứ một để xem rốt cuộc chị sợ cái gì."


"Được thôi."


Tôi cụp mắt xuống, rồi bất chợt thốt ra một câu chẳng hề liên quan: "Lúc còn ở cô nhi viện, trên giường chị không chỉ thấy rắn đâu. Rết, gián, sên... con gì cũng từng bò qua người chị rồi. Về nhà này lâu lắm rồi, chị cũng không còn cơ hội gặp lại mấy con đó nữa. Vừa hay em cho chị xem thử đi, để xem chị còn sợ chúng nữa không."


8


Ông Từ và bà Từ lúc nào cũng bận rộn.


Họ kết hôn là vì sắp đặt của gia đình, vậy nên tuy là sống chung dưới một mái nhà nhưng trái tim lại cách xa vạn dặm.


Cả hai đều đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu.


Từ Cẩm An là sản phẩm ngoài ý muốn, nhưng lại trở thành lợi ích chung của cả hai.


Còn tôi thì khác — tôi là người khiến họ yên tâm, là người có thể thay họ chăm sóc cậu ấy.


Vì vậy, khi tôi nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm của Từ Cẩm An, tôi không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào.


"Alo? Có phải chị của Từ Cẩm An không ạ?"


Giọng nam vang lên ở đầu dây bên kia thoáng nghe có phần ái ngại.


Tôi còn chưa kịp đáp thì người kia đã nói tiếp bằng giọng điệu tràn đầy trăn trở:


"Thằng bé đánh bạn cùng lớp đến mức nhập viện rồi. Ban lãnh đạo nhà trường đã biết chuyện, chắc chắn là sẽ phải xử lý kỷ luật."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo