Điểm Dừng Của Trái Tim - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9


Phải nói thật, Từ Cẩm An là một đứa trẻ cực kỳ giỏi ngụy trang.


Từ bé đến lớn, cậu ấy luôn là học sinh xuất sắc, lễ phép ngoan ngoãn, thầy cô bạn bè ai cũng khen là "ôn hòa, nho nhã", "trưởng thành sớm, hiểu chuyện".


Kể cả khi cậu ấy lén hạ độc con rắn rồi dùng nó để hù người mình không ưa, khiến họ nổi đầy mụn nhọt, thì cũng chẳng ai phát hiện.


Nhưng lần này thì khác.


"Tại sao em lại đánh bạn?"


Trong văn phòng lúc đó chỉ còn tôi và Từ Cẩm An.


Bạn học bị cậu ấy đánh đã được đưa vào bệnh viện, bức ảnh thương tích của cậu ấy được in ra đặt ngay trên bàn, mặt mũi bầm tím, trên người thì cũng đầy vết thương.


Vừa nhìn vào là kẻ gây án biết ra tay rất nặng.


Giáo viên chủ nhiệm đập bàn một cái thật mạnh: "Em có biết chỉ cần mạnh tay thêm một chút nữa thôi là đã có thể lấy mạng người ta rồi không?"


Từ Cẩm An vẫn ngồi im bất động, cậu ấy lặng lẽ liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trống rỗng.


Ánh mắt ấy không hiểu sao khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng.


Đó là một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trên gương mặt cậu ấy.


Sau đó giáo viên chủ nhiệm còn định nói tiếp nhưng tôi đã đứng dậy trước một nhịp, hành động còn nhanh hơn cả phản xạ:


"Thầy ơi, thầy để em nói chuyện riêng với em ấy một lát được không?"


Tôi cố ý hạ giọng nhẹ nhàng và cố gắng giữ vẻ thấu hiểu nhất có thể:


"Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó rồi. Cẩm An nhà em không phải là người bạo lực như vậy đâu."


10


"Tại sao em lại đánh người?"


Đây là lần thứ ba tôi hỏi cậu ấy câu đó.


Từ Cẩm An vẫn im lặng không hề đáp lại, mà chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt ngầu lòi bất cần.


Giao tiếp hoàn toàn không hiệu quả.


Tôi bị dáng vẻ nổi loạn đó chọc tức đến phát điên nên liền nói luôn: "Không nói thì thôi! Vậy thì muốn ra sao cũng được, chị đi đây. Em tốt nhất là cố sống sót quay về từ tay bố mẹ em!"


Bởi vì tôi biết rõ bố mẹ nhà họ Từ nghiêm khắc với cậu ấy đến mức nào.


Chuyện đứng đầu lớp chỉ là yêu cầu tối thiểu, huống chi là phải tuyệt đối tuân thủ kỷ luật. Chỉ cần một điểm không vừa ý là bọn họ có thể đánh cậu ấy đến sống dở chết dở.


Tôi đưa tay day trán, trong lòng thì đang thầm nghĩ sao cậu ấy không bị đánh chết luôn cho rồi.


"Chị lo cho em à?"


Từ Cẩm An đột nhiên lên tiếng, cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, dáng vẻ bất ngờ lại có chút ngoan ngoãn: "Không phải chị nên mong em chết đi sao?"


Tôi hơi sững lại.


Nói thì nói thế, nhưng suy cho cùng cậu ấy cũng chỉ mới mười bốn tuổi.


Trải qua nền giáo dục như vậy mà còn có thể giả vờ làm một học sinh ngoan ngoãn thì đã là đáng khen lắm rồi.


"Nếu chị thật sự mong em chết đi…" Tôi thở dài một cái rồi chậm rãi đáp: "thì đã sớm báo hết mọi chuyện cho bố mẹ em rồi."


"Huống chi, em cũng không còn ném côn trùng vào phòng chị nữa."


11


Ngày hôm sau, tôi vẫn đưa Từ Cẩm An đến trường như thường lệ.


Giáo viên chủ nhiệm rõ ràng vẫn chưa nguôi giận nên liền trút lên luôn cả người tôi:


"Rốt cuộc là sao đây? Từ Cẩm An có chịu xin lỗi không?"


"Bố mẹ em nó đâu rồi? Sao lúc nào cũng là cô đến giải quyết thế? Cô giải quyết được cái gì? Thằng bé kia giờ vẫn còn đang nằm viện truyền dịch kia kìa."


Tay Từ Cẩm An đột nhiên siết chặt lại, các khớp ngón tay vì thế mà cũng dần trở nên trắng bệch.


Tôi nhận ra điều đó nên liền tiến lại gần nắm lấy tay cậu ấy, vừa nhẹ nhàng xoa dịu vừa an ủi vỗ về, nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể cậu ấy thoáng cứng lại.


"Thầy à…" Tôi nở một cười nhìn qua có phần dịu dàng, rồi bất ngờ đưa cho người nọ một chiếc USB: "Thấy nên cảm thấy may mắn là bây giờ cậu học sinh kia đang truyền dịch."


"Nếu đổi lại là em, có khi em đã đánh cho cậu ấy liệt nửa người rồi."


12


Trong chiếc USB ấy là đoạn ghi âm do một nữ sinh vô tình chứng kiến toàn bộ sự việc.


Sau giờ tan học, Từ Cẩm An ở lại trực nhật một mình thì bị cậu bạn kia cố tình gây sự.


"Ồ, thằng giả tạo, hôm nay cũng chịu ở lại dọn vệ sinh một mình cơ à?"


"Tụi tao đang bàn tán đấy, thứ không cha không mẹ như mày sớm muộn gì cũng sẽ bị công cụ vệ sinh đánh cho tan xác thôi."


Vợ chồng nhà họ Từ vốn rất kín tiếng, bọn họ không chỉ gửi Từ Cẩm An vào một trường tư thục, mà còn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt giáo viên.


Quần áo cậu ấy mặc đều cũ kỹ, các nhiệm vụ ở trường thì nghiêm ngặt, chỉ cần không hoàn thành sẽ bị đánh ngay.


Lâu dần, trong trường bắt đầu rộ lên tin đồn rằng cậu ấy chẳng có bố mẹ.


"Một trận đòn" chính là vết thương chí mạng của Từ Cẩm An.


Cuối cùng, sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm liên tục thay đổi, lúc đỏ bừng, lúc tái xanh.


Còn tôi thì chỉ nắm tay Từ Cẩm An, rồi mang theo giọng điệu lạnh như băng gằn giọng nói rành mạch từng chữ:


"Tôi yêu cầu thầy, bạn học kia và bố mẹ cậu ấy, phải công khai xin lỗi Từ Cẩm An."


"Đừng trách tôi không nhắc nhở trước, nhà chúng tôi có tiền, sống kín tiếng, và lại còn rất thù dai."


13


"Lâm Khê."


Từ Cẩm An bất ngờ gõ cửa phòng tôi.


Tôi không thèm quay đầu lại mà chỉ khẽ đáp: "Vào đi, có chuyện gì không?"


Trên tay cậu ấy cầm mấy cành hoa hồng trắng còn đọng sương, dáng vẻ có phần ấp úng: "Hoa trong vườn nở rồi, em cắt một ít... cắm vào bình hoa trong phòng."


Tôi khó hiểu nhướng mày, rồi xoay người nhìn về phía cậu ấy.


Từ Cẩm An cắm từng cành vào bình, những bông hoa trắng nổi bật trông rất đẹp.


"Sao không gọi chị nữa vậy?"


Tôi bất ngờ hỏi với giọng có chút trêu chọc: "Chị nhớ hồi mới về em còn gọi 'chị ơi' ngọt xớt cơ mà.”


Từ Cẩm An thoáng lúng túng như thể nhất thời không biết đáp sao.


Tôi lại mỉm cười và giọng điệu càng trở nên dịu dàng hơn:


"Hơn nữa, sao lần này trong hoa không giấu rắn nữa?"


"Đừng hành hạ mấy con rắn trong vườn nữa, tụi nó bị em dọa sắp tuyệt chủng đến nơi rồi đấy."


14


Cậu thiếu niên ấy không giỏi nói lời xin lỗi.


Thứ cậu ấy dùng để biểu đạt là những bông hoa hồng trắng luôn được thay mới trong phòng, là ly sữa nóng hổi đặt trên bàn mỗi sáng, thậm chí có lần còn là một chiếc thẻ đen không hiểu sao lại xuất hiện trong cặp sách của tôi.


"Em tự giữ lấy đi."


Tôi đặt chiếc thẻ đen lên bàn rồi nghiêm túc nói: "Bố mẹ em chỉ đưa thẻ cho em thôi. Tự dưng nó lại nằm trong tay chị, lỡ bọn họ phát hiện thì bọn họ sẽ nghĩ sao đây?"


Từ Cẩm An cúi đầu, khẽ mím môi, dáng vẻ thoạt nhìn có vẻ rất ngoan.


Tôi thấy thế thì bèn khẽ thở dài: "Chị cũng đâu thù hằn chuyện trước kia của em."


"Em... em cũng không nói là em xin lỗi."


Thiếu niên ở độ tuổi dậy thì lúc nào cũng nói một đằng nghĩ một nẻo.


Vừa nói ra câu đó, giọng cậu ấy đã có chút lắp bắp, vừa ngượng nghịu lại vừa cố tỏ ra kiêu ngạo.


Nói xong, cậu ấy còn bổ sung thêm một câu như ra lệnh:


"Chị chẳng mua quần áo đẹp gì cả, nhìn chẳng giống người nhà họ Từ chút nào."


Tôi suýt nữa thì bật cười vì bất lực.


Thế là buổi chiều hôm đó, tôi đi thẳng đến trung tâm thương mại.


Nhưng khi mua gần xong thì bất chợt có người vỗ nhẹ vai tôi từ phía sau.


Là một cô gái có vẻ ngoài rất đáng yêu, không quá lộng lẫy, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.


"Xin chào."


Nụ cười của cô ấy có chút thăm dò.


"Tiểu thư nữ phụ, cho hỏi Cẩm An, em trai của tôi được chị dạy dỗ thế nào rồi?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo