Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21
Sau nửa tháng chiến tranh lạnh với Từ Cẩm An, cuối cùng tôi cũng có thời gian trở về nhà.
Lúc đó tôi quyết định sẽ dò hỏi, xem xét trạng thái tình cảm của cậu ấy một cách trực tiếp.
Bởi vì đây vốn là một cuốn tiểu thuyết cứu chuộc, thì nếu nhiệm vụ cảm hóa nam chính rơi vào tay tôi, chẳng phải toàn bộ cốt truyện cũng nên thay đổi sao?
Yếu tố gây ra sự thay đổi đó chính là hướng phát triển cảm xúc của nhân vật chính.
Tôi không tin một thế giới nơi nhân vật đã thức tỉnh mà vẫn phải tiếp tục đi theo quỹ đạo định sẵn.
Nhưng tôi cũng không chắc... liệu cậu ấy có thật sự...
"Tút tút tút—"
"Tút tút tút—"
Cho đến khi trời tối hẳn, tôi vẫn chưa thấy Từ Cẩm An quay về. Tôi gọi cho cậu ấy ba cuộc nhưng đều không có ai bắt máy.
Chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học, cho dù có ở lại trực nhật thì cậu ấy cũng phải về nhà học bài sớm.
Hôm nay thật sự rất bất thường.
Tôi bất giác nhớ đến những vết bầm tím trên người cậu ấy, nên liền chộp lấy chìa khóa rồi định chạy đến trường tìm cậu ấy.
"Rầm—"
Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng va đập dữ dội như thể vừa bị vật gì nặng nề nện vào.
Tôi đứng ở chân cầu thang bỗng chết sững tại chỗ khi nhìn thấy bóng người sau cánh cửa.
Là Từ Cẩm An.
Chính cậu ấy là người vừa bị ông Từ đá một cú bay thẳng vào cửa.
Môi cậu ấy đang rỉ máu, sắc mặt thì trắng bệch, toàn thân không còn chút sức lực, rồi gần như ngã quỵ ngay trên sàn nhà.
Tôi còn chưa kịp chạy đến đỡ lấy cậu ấy.
Thì từ phía sau ông Từ, Phó Hi liền chạy ra.
Cô ta hốt hoảng đưa tay che miệng, bày ra dáng vẻ yếu đuối như một đóa bách hợp bị dày vò:
"Bác bớt giận đi ạ! Cẩm An không có cố ý đâu!"
22
Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi chỉ nhớ dáng vẻ yếu ớt đáng thương của Phó Hi, và cảnh tượng Từ Cẩm An nằm thoi thóp trên sàn gạch lạnh lẽo.
Đến khi cậu ấy tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
"Em tỉnh rồi à?"
Từ Cẩm An đã ngủ li bì suốt một ngày một đêm.
Cánh tay trái bị gãy, trên người chi chít những vết bầm tím. Lúc mở mắt ra, ánh nhìn của cậu ấy vẫn còn lờ mờ, như thể chỉ cần thêm một đả kích nữa thì cả thế giới sẽ vỡ tan.
Tôi lập tức nắm lấy bàn tay cậu ấy, nhưng tay tôi lại run lên không ngừng, sau đó tôi liền vội vàng xác nhận tình trạng của cậu ấy:
"Để chị đi gọi y tá..."
"Đừng khóc."
Đầu ngón tay của Từ Cẩm An lướt qua khóe mắt tôi mang theo một chút ẩm ướt lành lạnh.
Tôi lại hoàn toàn không nhận ra mình đã khóc từ khi nào.
"Không phải... lúc nào chị cũng không thích mít ướt sao?"
Tôi liền quay mặt đi và cố hít hít mũi để che giấu: "Em nhìn nhầm rồi."
Cậu ấy khẽ bật cười, rồi sau đó lại “sì” một tiếng vì vô tình động phải vết thương.
Tôi liền ấn chuông gọi y tá ở đầu giường rồi đợi người đến, sau đó mới khó khăn lên tiếng hỏi cậu ấy:
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
23
Lần nói chuyện cuối cùng giữa tôi và Phó Hi kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ.
Trước khi rời đi, cô ta để lại một câu nói lạnh như băng:
"Cho dù cậu ấy có yêu người khác thì cuối cùng cậu ấy cũng chỉ có thể chọn tôi, vì cậu ấy không thể làm trái cốt truyện."
Cái gọi là cốt truyện, chính là thứ trớ trêu đầy ép buộc trong những cuốn tiểu thuyết.
Nhưng tôi không ngờ Phó Hi lại chính là đối tượng hôn nhân mà ông Từ cảm thấy hài lòng nhất.
24
"Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?"
Sau khi y tá rời đi, tôi rót cho Từ Cẩm An một ly nước ấm, rồi dùng thìa đút từng ngụm nhỏ cho cậu ấy uống.
Đôi mắt cậu ấy ánh lên tia sáng dịu dàng và cứ nhìn tôi chằm chằm không rời:
"Chỉ khi bị thương, chị mới đút cho em như vậy sao?"
Không hiểu sao ánh mắt ấy lại mang theo một cảm xúc cuồng nhiệt kỳ lạ khiến tôi cảm thấy hơi bối rối.
Ngay cả câu nói đó cũng như có ý gì đó khác thường.
"Sẽ chứ." Tôi mím môi, rồi khẽ nói: "Nhưng em đừng bị thương nữa, vậy thì chị sẽ đau lòng lắm."
Từ Cẩm An có vẻ không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy nên liền sững người lại.
Tôi khẽ thở dài, rồi đút thêm một thìa nữa, sau đó mới nhẹ giọng hỏi:
"Rốt cuộc tại sao em không chịu nói cho chị biết? Là do người bạn học kia không chịu nhận sai sao?"
Cậu ấy vẫn không nói gì.
Tôi cố tình tỏ ra giận dỗi: "Không nói đúng không? Em nhất định phải để chị tận mắt thấy em bị bố đánh đến tàn phế thì mới chịu nói sao?"
Không khí rơi vào im lặng trong hai giây, rồi cuối cùng cậu ấy cũng chịu mở miệng:
"Thằng khốn đó đã chụp trộm ảnh chị để bôi nhọ."
25
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Từ Cẩm An lại làm tất cả những chuyện đó là vì tôi.
Tên bạn học kia vốn không cam tâm, nhưng cũng biết mình không thể đối đầu trực diện.
Vì vậy, cậu ấy liền chuyển mục tiêu và tính toán lợi dụng tôi.
"Hắn đã ghép ảnh của chị vào những tấm thẻ nhạy cảm để uy hiếp em, và còn dọa rằng nếu em không quỳ xuống xin lỗi thì hắn sẽ tung toàn bộ lên mạng. Sau lần chị xin lỗi công khai đó, cả trường đều biết chị học ở đại học A."
"Em rất hiểu những thứ đó nguy hiểm với con gái như thế nào. Cho dù chúng ta trong sạch, thì em cũng không muốn chị phải chịu dù chỉ là một chút tổn thương, vì chị là... chị của em."
Vì vậy, suốt hơn hai năm qua, Từ Cẩm An vẫn luôn cắn răng chịu đựng vì tôi, kể cả khi trên người đầy vết thương cũng chưa từng để lộ ra.
Cho đến vài ngày trước, cuối cùng cậu ấy cũng đã đập nát điện thoại của người kia, rồi vứt luôn chiếc USB chứa ảnh sao lưu của tôi để giải thoát bản thân.
Cậu ấy đã đánh đối phương một trận, rồi còn dùng thuốc từ tầng hầm để dọa.
Ban đầu đó vốn là một kế hoạch hoàn hảo.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà ông Từ lại biết được mọi chuyện.
Ông ta đã đập nát phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, rồi đánh Từ Cẩm An đến mức gãy xương.
26
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, nên Từ Cẩm An đành phải ở lại bệnh viện để vừa điều trị vừa học bài, rồi trực tiếp bước vào kỳ thi.
Tay cậu ấy không thể hồi phục kịp, may mắn là chỉ bị thương ở tay trái chứ không phải tay phải.
Khi tôi đẩy cửa bước vào phòng bệnh thì lại không thấy cậu ấy đâu.
Tôi liền nhìn ra ngoài qua cửa sổ, rồi bắt gặp hình ảnh Phó Hi đang đẩy xe lăn đưa cậu ấy ra vườn tắm nắng.
Từ Cẩm An đang cười.
Thái độ giữa hai người bọn họ dường như rất thân thiết.
Không hiểu vì sao tim tôi khẽ thắt lại, rồi sau đó tôi liền quay mặt đi.
"Lâm Khê."
"Bác Từ."
Tôi vội quay đầu lại và lễ phép chào hỏi: "Bác đến lúc nào vậy ạ?"
"Không bận, nên đến xem một chút."
Ông Từ trông vô cùng nho nhã, hoàn toàn khác với vẻ hung dữ của lần trước.
Chúng tôi đứng cạnh cửa sổ sát đất cùng nhìn hai bóng người bên dưới vườn.
"Mấy ngày nay con không ở đây, Phó Hi đã chăm sóc thằng bé rất chu đáo." Ông Từ đột nhiên nói: "Con gái út nhà họ Phó, tính cách tốt, nói năng khéo léo, nhìn thuận mắt hơn thằng bé này không chỉ một chút. Hai đứa nó rất hợp nhau, tôi định đợi Cẩm An tốt nghiệp xong sẽ sắp xếp cho chúng đính hôn."
Tôi cụp mắt xuống và khẽ gật đầu: "Thật vậy ạ."
"Con và Cẩm An đã ở chung lâu như vậy, vừa hay sau khi thằng bé tốt nghiệp, con cũng nên chuẩn bị một chút... đi du học đi."
"Lâm Khê, con biết mà, tôi và vợ luôn quý trọng con, tương lai nhà họ Từ chắc chắn sẽ cần đến con, nhưng... Cẩm An thì không cần."
Một câu nói đã vạch trần tất cả.
Thực ra ông Từ đã luôn biết mọi chuyện, chỉ là đang lạnh lùng nhắc nhở tôi nên dừng lại đúng lúc.
"...Vâng, con biết rồi ạ."
Sau khi ông ta rời đi, tôi vẫn đứng yên đó lặng lẽ nhìn về phía Phó Hi và Từ Cẩm An ở trong vườn.
Trên gương mặt cả hai đều mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Cậu ấy dường như… chưa từng dịu dàng với bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài tôi.
Thì ra cô ta mới chính là nữ chính.