Điểm Dừng Của Trái Tim - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

27


Kỳ thi đại học nhanh chóng kết thúc.


Vào ngày thi cuối, tôi mang theo một bó hoa đến đón cậu ấy.


"Lâm Khê!"


Tuy tay trái của Từ Cẩm An không tiện, nhưng vẫn không cản được cậu ấy ôm tôi vào lòng.


Cơ thể chàng thiếu niên mang theo mùi chanh tươi mát.


Cậu ấy liền nở nụ cười rạng rỡ khi nhận lấy bó hoa trong tay tôi, dường như cậu ấy chưa bao giờ cười vui vẻ đến vậy: "Chúng ta đi ăn nhé?"


Nhưng liệu cậu ấy có biết, sau kỳ thi này, cậu ấy sẽ phải đính hôn không?


Tôi chợt sững người lại vì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.


Là Phó Hi.


Cô ta nhắn:


【5 giờ chiều, chuyến bay, tôi sẽ tiễn cô.】


Không liên quan gì cả.


Bởi vì chắc chắn cậu ấy không biết, sau kỳ thi, người rời đi sẽ là tôi.


28


"Lâm Khê, sao chị cứ ngây người ra thế?"


Đây là lần thứ ba Từ Cẩm An hỏi tôi câu này.


Trong suốt bữa ăn, tôi không ngừng lơ đãng.


"Xin lỗi." Tôi rót một ly nước, rồi cố giữ vẻ mặt thản nhiên mà nói dối: "Tối qua không ngủ ngon."


"Tại sao?"


"Lo lắng cho kỳ thi của em."


Từ Cẩm An liền bật cười, hôm nay cậu ấy thật sự rất vui, thậm chí còn vui hơn bất kỳ ngày nào trước đây: "Vậy thì tối nay chị có thể ngủ ngon rồi."


Bây giờ đã là 2 giờ chiều.


Nếu không muốn trễ chuyến bay, thì 3 giờ tôi phải rời đi, như lời Phó Hi dặn.


Chúng tôi nhanh chóng dùng bữa xong, rồi cùng đứng trên đường lớn, vì cả hai quá nổi bật nên luôn có ánh mắt nhìn theo.


"Chàng trai, bạn gái đẹp đấy, mua một bông hoa không?" Một bà cụ bán hoa đi đến chào mời mua hoa.


Tôi chợt sững người, nhưng còn chưa kịp từ chối thì Từ Cẩm An đã trả tiền rồi.


"Một bông là được rồi, cảm ơn bác."


Khi tôi kịp phản ứng lại thì liền thấy trong tay đã có một bông hoa hồng trắng vẫn còn đọng sương sớm.


"Chỉ mua một bông thôi sao?"


Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ mua hết, sẽ mua tất cả.


Nhưng Từ Cẩm An chỉ mỉm cười rồi khẽ lắc đầu:


"Một bông là đủ rồi, em chỉ cần một bông thôi."


29


Hôm nay Từ Cẩm An thật sự rất vui.


Dù tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại có thể vui đến mức như vậy.


"Lâm Khê, hôm nay chúng ta đến Bắc Uyển nhé, em…"


"Để chị đi mua chút đồ ăn cho em trước nhé."


Tôi nhanh chóng ngắt lời cậu ấy.


Từ Cẩm An thoáng thu lại nụ cười: "...Chúng ta vừa ăn xong mà?"


"Quán bánh hoa quế ở phía bắc thành phố ấy, chị đã muốn ăn từ lâu rồi." Tôi mỉm cười với cậu ấy, rồi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu ấy như đang làm nũng: "Chị luôn muốn đưa em đến ăn thử, nghĩ mãi rồi, chỉ muốn là ngày hôm nay thôi."


Có lẽ cậu ấy đã bị sự chân thành giả tạo của tôi làm cảm động.


Từ Cẩm An mím môi rồi gật đầu đồng ý.


Lúc ấy là 2 giờ 55 phút.


Tôi quay đầu lại, rồi nhìn xuyên qua tòa nhà đối diện thì thấy một chiếc xe đang đậu ven đường.


Người đang ngồi trên ghế lái chính là Phó Hi.


Tôi liền siết chặt bông hoa hồng trắng trong tay rồi bước lên xe.


Phó Hi khẽ liếc nhìn tôi:


"Cô cũng chỉ có thể mang đi một bông hoa hồng thôi."


Tôi không đáp lại.


Mà chỉ lặng lẽ tựa vào lưng ghế sau, rồi rất chậm rãi dùng bông hoa ấy che mắt mình lại.


Với thân phận là nữ phụ không đáng giá trong cuốn tiểu thuyết cứu chuộc này.


Một bông hoa hồng, đã đủ để chuộc lại ba năm giữa tôi và cậu ấy.


30


Tôi học chuyên ngành tài chính.


Dù ông Từ không dùng bạo lực, nhưng với địa vị và tài lực của mình, ông ta đã giúp tôi thuận lợi hoàn thành chương trình học, rồi tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu thế giới.


Đến nay đã năm năm trôi qua.


Cuối cùng tôi mới có thời gian đến ngân hàng để kiểm tra tấm thẻ vẫn được chuyển tiền đều đặn suốt thời gian qua.


Đây là tấm thẻ mà năm đó ông Từ đưa cho tôi để tôi có thể yên tâm chi tiêu khi sống ở nước ngoài.


Nhưng tôi gần như chưa bao giờ dùng đến, vì tôi luôn cố gắng tự kiếm tiền bằng việc làm thêm, trừ khi thật sự bất đắc dĩ thì mới rút ra.


Vì vậy hôm nay, tôi mới bất ngờ phát hiện ra tấm thẻ ấy đã rất lâu rồi không còn khoản tiền nào được chuyển vào nữa.


"Cho hỏi... có thể tra xem lần cuối cùng ngân hàng trong nước chuyển tiền là từ đâu không ạ?"


Nhân viên ngân hàng mà tôi tin tưởng là một người nước ngoài.


Anh ta nửa đùa nửa thật hỏi tôi: "Có thời gian kiểm tra nguồn tiền thế này, sao cô không về nước mà xem trực tiếp đi?"


Trong suốt năm năm ở nước ngoài, tôi chưa từng quay về dù chỉ một lần.


Không chỉ vậy, để hoàn toàn cắt đứt mối lương duyên trời định giữa Từ Cẩm An và Phó Hi, tôi còn chủ động đổi số điện thoại, rồi xóa sạch mọi thông tin liên lạc liên quan đến họ.


Tất cả những điều đó, thực ra đều là sắp xếp của ông Từ.


Nói trắng ra, ngoại trừ tấm thẻ kia, thì giữa tôi và nhà họ Từ dường như đã không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa.


Năm đó ý của ông Từ là: đến khi thích hợp, ông ta sẽ cho người sang nước ngoài thông báo để tôi quay về.


Việc đuổi tôi đi là để giúp tình cảm giữa Từ Cẩm An và Phó Hi có cơ hội nảy nở.


Còn việc gọi tôi quay lại, là để khoản đầu tư đặt lên người tôi không trở thành vô ích.


Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào.


31


Tôi quyết định đặt vé máy bay về nước.


Năm năm đã trôi qua, Từ Cẩm An hẳn đã tốt nghiệp đại học, rồi sau khi đính hôn cũng đã thuận lợi kết hôn.


Phó Hi thì bỏ qua cả giai đoạn “cứu chuộc”, trực tiếp cùng cậu ấy có một cái kết viên mãn.


Còn tôi, quay về vào thời điểm này, thật sự đã trở thành chị gái của Từ Cẩm An, một người trợ thủ không danh phận.


Khi đang dọn hành lý thì dì chủ nhà đột nhiên hỏi:


“Mang nhiều đồ như vậy, cháu còn quay lại không?”


Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp khẽ: “Quay lại chứ ạ.”


“Nhưng cháu muốn mang theo chúng cùng cháu về thăm quê hương một chuyến.”


Nói xong, tôi liền ném một chai nhỏ vào trong vali.


Bên trong chai là một chồng cánh hoa hồng đã ép khô.


Chính là bông hoa hồng mà Từ Cẩm An từng tặng tôi năm năm trước.


32


“Cô có sao không?.”


Vừa bước khỏi máy bay, tôi đã phải vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.


Tôi bị say máy bay, nên suốt thời gian sống ở nước ngoài cũng rất ít khi ra ngoài, càng đừng nói đến yêu đương hay giao tiếp xã hội.


Tôi liền xua tay và khẽ đáp: “Không sao, cảm ơn.”


Sau đó, tôi kéo vali ra khỏi sân bay, rồi đứng loay hoay bên lề đường suốt nửa ngày vẫn không biết cách sử dụng ứng dụng gọi xe trong nước.


“Bíp bíp—”


Đúng lúc ấy có một chiếc taxi chạy ngang qua.


Lúc này tôi đang cảm thấy bực bội nên dứt khoát vẫy xe lên luôn.


“Đi đâu?”


“Tòa nhà tập đoàn Từ Thị… Anh tìm được đường không?”


33


Vì vẫn còn mệt do say máy bay nên tôi nhắm mắt lại để nghỉ ngơi suốt cả quãng đường.


Chỉ là ngay khoảnh khắc vừa lên xe, tôi bỗng nhìn thấy một bông hoa hồng trắng đặt trong xe.


Chi tiết nhỏ ấy khiến tôi theo bản năng liếc nhìn tài xế qua gương chiếu hậu.


Anh ta trông rất trẻ, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, ngoài câu hỏi đầu tiên ra thì gần như không nói thêm bất kỳ lời nào.


Tôi liền nhắm mắt lại, rồi tựa đầu vào ghế sau nghỉ tiếp.


Cho đến khi chiếc xe dừng lại, khi tôi mới mở mắt ra, lúc đó, bên tai đã không còn một chút âm thanh nào của đường phố.


Tim tôi bất giác đập mạnh.


Khung cảnh bên ngoài xe bỗng dưng trở nên vô cùng quen thuộc.


Ngoại ô, biệt thự, phía xa còn có thể nhìn thấy cả sân golf sau nhà.


“Đến rồi.”


Khoảnh khắc đó, tôi lập tức cảm nhận được điều gì đó khác thường.


Tôi liền quay đầu lại nhìn về phía ghế lái.


Chàng trai ngồi ở đó đã tháo mũ và khẩu trang xuống, làn da người nọ trắng đến chói mắt khiến cho đôi mắt đỏ hoe trông càng thêm nổi bật:


“Chị ơi, tại sao bây giờ chị mới quay về?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo