Điểm Dừng Của Trái Tim - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

41


Tôi đã thuận lợi lấy được chìa khóa từ trong túi quần của Từ Cẩm An.


Cậu ấy say đến mức ngủ mê man, chỉ cần vứt đại vào giường cũng không cần phải lo lắng gì.


“Cọt kẹt—”


Cánh cửa tầng hầm đã hơn mười năm tuổi này, cuối cùng cũng được tôi đẩy ra lần đầu tiên.


Tôi cứ nghĩ bản thân sẽ nhìn thấy Phó Hi bị giam ở đây.


Nhưng tôi không ngờ, thứ đầu tiên đập vào mắt mình lại là một bức tường dán đầy ảnh.


Là bằng khen của tôi, ảnh chụp tôi, và cả những chiếc váy mà tôi từng vô tình mặc qua.


42


Trong ảnh là tôi của những ngày đầu mới đến, là tôi đang tập quen với việc trồng hoa ngoài vườn, là tôi đang đứng trong bếp nấu mì cho Từ Cẩm An…


Tôi biết bà giúp việc trong nhà rất thích chụp ảnh lại những khoảnh khắc giữa chúng tôi.


Chỉ là, tôi không ngờ rằng, sau khi tôi rời đi….


Từ Cẩm An lại một mình giữ gìn tất cả những bức ảnh đó, như muốn khiến thời gian mãi mãi dừng lại tại khoảnh khắc ấy.


Dưới sàn có một cuốn sổ cũ nát đang mở toang.


Tôi cúi xuống nhặt lên, vừa nhìn thấy trang đầu tiên thì đã lập tức sững người.


【Lâm Khê, Lâm Khê...】


Dày đặc, là tên của tôi được viết chi chít không dứt.


43


Tôi tìm thấy Phó Hi trong một căn phòng nhỏ dưới tầng hầm.


Nơi đó không có ánh mặt trời, lạnh lẽo đến mức ngay cả chuột cũng chẳng muốn bén mảng lại gần.


“Cô…”


“Là tôi.”


Cô ta đang ngồi co ro trên một chiếc giường nhỏ.


Trên cổ tay và cổ chân đều bị xích sắt nặng trĩu trói chặt, cả người gầy rộc thấy rõ, đôi mắt vô hồn, như thể đã bị nhốt ở đây suốt một quãng thời gian dài đến mức linh hồn cũng đã mục nát.


“Cô là… cô là người đó…”


“Tôi là Lâm Khê.”


Cô ta lặng đi một lúc, rồi bỗng phá lên cười điên dại: “Tốt, tốt! Cô quay về rồi! Thả tôi ra, thả tôi ra đi!”


Dường như cô ta đã quên rằng cô ta từng là nữ chính tỏa sáng rực rỡ, còn tôi chỉ là nữ phụ bước qua để dọn đường cho cô ta.


Nhưng bây giờ, câu chuyện đã không còn kết cục như ban đầu, mà đã trượt dốc đến một kết cục không thể cứu vãn nữa.


“Phó Hi, chẳng phải cô là nữ chính sao? Vầng hào quang của cô đâu rồi?”


Cô ta ngây người nhìn tôi.


Rồi ngay sau đó, như một kẻ rối loạn tinh thần bị hoảng loạn, cô ta cuống cuồng co mình lại vào góc tường, và không ngừng run rẩy lặp đi lặp lại:


“Không, tôi không phải… Không, không, không! Tôi không phải nữ chính! Lâm Khê mới là! Lâm Khê mới là…”


Tôi nhớ lại đêm đó, sau rất nhiều lần thăm dò, cuối cùng tôi cũng moi được thông tin từ miệng trợ lý của Từ Cẩm An.


Năm năm trước, ông Từ đột ngột qua đời.


Ngay sau đó, cô con gái út nhà họ Phó—Phó Hi—cũng mất tích, vì thế hôn ước bị hủy bỏ.


Thì ra đó không phải là “mất tích”.


Là Từ Cẩm An đã khiến cô ta phải biến mất khỏi thế giới này.


44


Đêm hôm đó, sau khi gặp lại Phó Hi, tôi lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.


Sau năm năm, tôi một lần nữa được nhìn thấy cái gọi là “cốt truyện”.


Nhưng trong cốt truyện lần này chẳng còn gì cả.


Không có Từ Cẩm An thuở bé.


Không có Phó Hi xuất hiện muộn.


Thậm chí là không có tôi, không có bất kỳ lời thoại hay tương tác nào của các nhân vật từng hiện diện.


Tôi chỉ nhìn thấy ba dòng chữ lạnh lẽo như phán quyết:


【Nữ chính: Lâm Khê. Nam chính: Từ Cẩm An.】


【Cốt truyện bị phá hủy đang được sửa chữa — Hình phạt dành cho nữ phụ phá hoại cốt truyện: Phó Hi.】


【Gợi ý kết cục: Hãy yêu người mà bạn yêu.】


45


“Chị ơi.”


Từ Cẩm An đã tỉnh dậy.


Cậu ấy vẫn giống hệt như ngày đầu tiên, trên tay cầm một ly sữa nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, ánh mắt không chớp nhìn tôi chăm chú.


Chỉ là, trên người cậu ấy vẫn đang mặc bộ đồ hầu gái không vừa vặn mà tôi đã mặc cho cậu ấy tối qua.


Tôi liền đưa tay day trán: “Thay bộ đồ đó đi.”


“Chị không thích sao?”


Từ Cẩm An nắm lấy tay tôi, rồi áp mặt mình vào lòng bàn tay tôi, giọng nói khẽ khàng như một lời làm nũng: “Chị ơi, chị muốn em làm gì em cũng đồng ý.”


Dáng vẻ ấy hiền lành đến mức khiến người khác không thể nào giận nổi.


Tôi chỉ nhẹ nhàng xoa xoa má cậu ấy và dịu dàng dỗ dành:


“Vậy thì, thả Phó Hi ra được không?”


Cơ thể cậu ấy lập tức cứng đờ.


Và ngay giây tiếp theo, tôi liền lao vào lòng cậu ấy, và vùi mặt thật sâu vào ngực cậu ấy.


“Vì… chị đã quay về.”


“Chị sẽ không rời xa em nữa.”


46


Phó Hi đã bị Từ Cẩm An hành hạ đến phát điên.


Cũng chính từ miệng cô ta, cậu ấy đã biết được điều gọi là “cốt truyện”, về vai trò nữ phụ, và tất cả những gì đằng sau màn sân khấu đó.


Hóa ra cô ta đã lừa dối chúng tôi từ đầu.


Cốt truyện vốn dĩ nên được viết nên bởi chính các nhân vật, thì cô ta lại cố gắng chiếm đoạt và thao túng, nên mới nhận về kết cục tự làm tự chịu.


“Em không tin vào cốt truyện.” Giọng cậu ấy vang lên, nghe có vẻ bình tĩnh và cũng tràn đầy kiên định: “Lâm Khê, nếu không phải là chị, thì dù là ai đi nữa, em cũng không cần.”


Lần đầu tiên trong đời, tôi mới cảm nhận được rõ ràng đến thế, cảm giác được yêu một cách mãnh liệt và dứt khoát đến nhường này.


Trớ trêu thay, hiện tại đã không còn bất kỳ ai có thể ngăn cản cậu ấy nữa rồi.


47


Từ Cẩm An đã đưa Phó Hi đến một trại phúc lợi rồi giao cho người chăm sóc ở đó phụ trách cuộc sống thường ngày của cô ta.


Một ngày trước khi đưa cô ta đi, chúng tôi đang bận rộn chuẩn bị cho lễ đính hôn.


“Chị có thương hại cô ta không?”


Từ Cẩm An bất chợt quay sang hỏi tôi.


Tôi liền lắc đầu: “Cô ta không đáng.”


Năm năm này, mọi chuyện đều do chính tay cô ta gây ra.


Vì vậy, kết cục mà cô ta nhận lấy không phải là đáng thương, mà là đáng đời.


Ngày chúng tôi đính hôn, bà Từ cũng trở về từ ngôi chùa bà ta vẫn hay ở mấy năm nay.


Sau khi ông Từ qua đời, bà ta như bừng tỉnh sau một cơn mộng dài, rồi từ đó liền chuyển đến chùa sống ẩn dật, nói là để chuộc lại tội lỗi cho ông ta.


Thực ra, khi Từ Cẩm An còn nhỏ, bà ta đã biết rõ tất cả những gì con trai mình phải chịu đựng.


“Lâm Khê, lại đây.”


Bà Từ đeo vào cổ tay tôi một chiếc vòng ngọc.


Rồi bà ta nắm lấy tay tôi và mỉm cười dịu dàng: “Chúc mừng con đã không bị cốt truyện lừa gạt.”


Tôi ngỡ ngàng mở to mắt: “Lẽ nào mẹ…”


“Suỵt.” Bà ta khẽ cười: “Không phải là con, mà là người đã khuất kia.”


Không có một “nam chính được cứu chuộc” nào cả, thì thế hệ kế tiếp làm sao còn xứng đáng nhận lấy sự thương hại?


Vì vậy, ông Từ mới trút hết mọi oán giận lên người con trai.


Còn bà Từ, cũng chỉ là một nữ phụ đầy tội lỗi, biết sai nhưng không cứu.


“Sau này mẹ giao Cẩm An cho con đấy.”


Cẩm An, Cẩm An.


Tiền đồ như gấm, năm tháng bình an.


Chỉ cần tôi luôn ở bên cậu ấy thì bi kịch sẽ không bao giờ lặp lại thêm lần nữa.


48


“Chị ơi.”


Từ Cẩm An bước đến và trên tay cậu ấy còn ôm theo một bó hoa rực rỡ.


Lần này không phải là hoa hồng trắng nữa, mà là sắc đỏ nồng nàn nhất.


“Đã đính hôn rồi, sao em còn gọi là chị nữa chứ?”


Hôm nay, biệt thự trong vườn rộn ràng hơn bao giờ hết.


Vị tổng giám đốc Từ trong mắt mọi người luôn khó gần và thất thường, hôm nay lại như bị thần linh nhập vào, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều ánh lên nét cười dịu dàng.


“Em cũng không biết.” Cậu ấy khẽ cười: “Chị còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em cũng gọi là chị không?”


“Nhớ chứ, em còn ném rắn độc cho chị nữa đấy.”


Từ Cẩm An cúi đầu và nhẹ nhàng ghé sát tai tôi: “Vậy thì hôm nay, coi như là có thủy có chung.”


“Từ nay về sau, em sẽ không gọi là chị nữa… mà gọi là vợ sắp cưới, được không?”


Đương nhiên là được.


Hôm nay ánh mặt trời rất ấm, như thể cả bầu trời cũng đang cùng chúng tôi chia sẻ niềm vui rạng rỡ ấy.


Từ Cẩm An cúi đầu thành kính đeo chiếc nhẫn đính hôn vào tay tôi.


Tôi bật cười hỏi cậu ấy đang nghĩ gì mà im lặng thế.


“Đang nghĩ… đến ngày chính thức cưới chị sẽ như thế nào.”


Vào những ngày tháng hoa cỏ mướt xanh như thế này.


Mỗi một ngày của chúng tôi, đều như đang thành kính kể lại câu chuyện tình yêu.


(Hết)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo