Điểm Dừng Của Trái Tim - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

34


Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.


Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ tái ngộ với Từ Cẩm An theo cách đột ngột như thế này.


Trước đây, tôi từng tự thôi miên bản thân không biết bao nhiêu lần rằng tôi chỉ là nữ phụ trong cuốn sách này.


Tôi đã thay Phó Hi thực hiện hành trình cứu chuộc nam chính, hoàn thành sứ mệnh của cô ta, cũng như là đã báo đáp ân tình của nhà họ Từ.


Vì vậy, một khi cô ta trở lại, thì tôi sẽ lập tức rút lui, để họ có thể cùng nhau đi đến cái kết HE, rồi câu chuyện sẽ chính thức khép lại.


Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến những gì xảy ra sau khi câu chuyện ấy kết thúc.


“Bánh hoa quế mà chị nói đâu?”


Từ Cẩm An cố nặn ra một nụ cười: “Quán ở phía bắc thành phố đóng cửa từ trước kỳ thi đại học của em rồi.”


Cậu ấy đã từng đi tìm tôi.


Khoảnh khắc đó khiến tôi không biết nên phản ứng như thế nào.


Tôi liền quay đầu đi, chỉ mong bản thân sẽ không phải đối mặt với đôi mắt đỏ hoe ấy.


“Em… đừng khóc.”


Ngày trước, khi Từ Cẩm An vừa tỉnh lại sau trận đòn bất tỉnh, cậu ấy đã từng nói với tôi như vậy.


Nhưng lần này, chính tôi lại là người quay về sau khi bỏ rơi cậu ấy, và cũng chính tôi đã khiến cậu ấy bật khóc.


“Từ Cẩm An, em đừng…”


“Đủ rồi.”


Cậu ấy đột ngột mở cửa xe rồi bước xuống.


Rồi lập tức kéo mạnh cửa xe chỗ tôi, lấy một vật gì đó từ phía sau, sau đó thô bạo lôi tôi ra ngoài.


“Cạch.”


Cổ tay phải của tôi bị còng lại, đầu còn lại nối thẳng với cổ tay của Từ Cẩm An.


Giọng cậu ấy vẫn còn nghèn nghẹn:


“Lâm Khê, cả đời này, chị đừng hòng đi lần thứ hai.”


35


Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.


Ngay cả khi đã ngồi trong căn phòng ngủ năm xưa của mình, tôi vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mơ không thực.


Trên cổ tay phải còn in hằn một vết đỏ, là dấu vết do chiếc còng vừa rồi để lại.


Từ Cẩm An nhìn thấy thì liền tháo nó ra, rồi cau mày ném thẳng chiếc còng vào thùng rác.


“Đồ tồi.”


Cậu ấy đang mắng cái còng.


Tôi dở khóc dở cười, nhưng khi ánh mắt lướt qua người cậu ấy, sống mũi tôi lại bỗng cay xè.


Cậu ấy đã trưởng thành rồi.


Năm năm đủ dài để biến một thiếu niên thành một người đàn ông thật sự.


Tóc của Từ Cẩm An đã được cắt ngắn hơn, tạo kiểu gọn gàng, cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi đen, chiếc đồng hồ thể thao năm nào cũng đã được thay bằng mẫu đồng hồ hàng hiệu trị giá hàng triệu.


“Lâm Khê.”


Cậu ấy đột nhột bước tới và ôm chặt lấy tôi.


Từ phía sau, cậu ấy siết tôi thật chặt, vùi mặt vào vai tôi, vừa dụi nhẹ vừa hít sâu từng hơi, như thể một chú chó lớn đang tủi thân tìm hơi ấm.


“Em… em buông chị ra trước đã.”


Nhưng cậu ấy vẫn quyết không chịu buông.


Dù tôi có dỗ thế nào cũng vô ích, bởi dỗ thế nào thì cậu ấy cũng lặp lại một câu:


“Chị lại muốn lừa em.”


Tôi chẳng còn lời nào để đáp lại.


Mãi đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, bầu không khí ấm áp trong phòng mới bị cắt ngang.


Tôi nghe thấy người đó gọi Từ Cẩm An là “Từ tổng”.


Đó chính là cách mà trợ lý thường xưng hô với anh ấy khi ông Từ còn sống.


36


“Chào cô, tôi muốn hỏi về tình trạng hôn nhân của Từ Cẩm An…”


“Ôi, cô đừng đùa như vậy, Từ phu nhân tương lai chẳng phải là cô sao? Ông chủ vừa tìm được cô về, tội nghiệp anh ấy suốt mấy năm nay, chắc cũng đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ với cô rồi chứ?”


Bà giúp việc trẻ tuổi vừa nói vừa không ngừng chúc phúc cho tôi và anh ấy.


Cả người tôi liền sững lại và nhất thời không thể thốt nên lời.


Ở đây không một ai nhắc đến Phó Hi.


Người mà năm năm trước đã được xác định sẽ là hôn thê của Từ Cẩm An.


Theo cốt truyện gốc, có đoạn từng đề cập rằng mọi người đều yêu quý cô ta, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng vô cùng quý mến cô ta.


Nhưng tình hình hiện tại…


Tôi bước ra ban công và cúi nhìn xuống sân.


Từ Cẩm An đang đứng đó trao đổi công việc cùng trợ lý.


Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể tìm cậu ấy để hỏi cho rõ ràng chuyện này rốt cuộc là sao.


37


“Chị ơi, chị ăn cái này đi.”


Từ Cẩm An không ngừng gắp thức ăn cho tôi.


Ngón tay cậu ấy thon dài với những khớp xương rõ ràng, động tác dùng đũa vô cùng dứt khoát. Tôi do dự một hồi lâu, rồi cuối cùng cũng lên tiếng:


“Phó Hi đâu rồi?”


Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.


Từ Cẩm An vẫn không nói một lời nào.


“Hoặc là… ông Từ đâu?”


“Chết rồi.”


Lần này cậu ấy đáp lại rất nhanh.


“Cái gì?”


“Chết rồi, xuất huyết não, cấp cứu không qua khỏi.”


38


Hai mặt tôi lập tức mở to.


Trong ký ức của tôi, ông Từ là người luôn duy trì thói quen tập thể dục đều đặn, vì vậy lẽ ra không thể đột ngột qua đời nhanh đến thế.


“Bọn họ đều nghi ngờ là em giết ông ta.” Từ Cẩm An lạnh lùng nói tiếp: “Chị nghĩ sao?”


“Em… em…”


“Phải rồi, cứ xem như là em làm đi.”


Cậu ấy lại thản nhiên thừa nhận.


Tôi liền mím chặt môi và nhất thời không biết nên nói gì cho phải.


Nhưng ngay sau đó, Từ Cẩm An bỗng bật cười:


“Ông ta lại định đánh em. Nhưng lần này em không còn đứng yên nữa, em phản kháng. Ông ta đánh không lại, sau đó thì tức đến mức đột quỵ chết tại chỗ.”


“Chị ơi, chị có muốn đoán xem, sau khi ông ta chết, Phó Hi đã đi đâu không?”


Ngày tôi rời đi, tại sân bay chỉ có Phó Hi tiễn tôi.


Trước khi tôi bước vào cổng kiểm tra an ninh, cô ta bất ngờ gọi tôi lại:


“Cô đoán xem, khi cô quay về, tôi và Từ Cẩm An sẽ ra sao?”


Tôi không hề quay đầu lại mà chỉ đáp gỏn lọn: “Rất hạnh phúc.”


Cô ta cười, rồi bước tới ghé sát tai tôi thì thầm:


“Giống như hôm đó ở bệnh viện cô nhìn thấy tôi đẩy cậu ấy ra ngoài tắm nắng vậy.”


“Đến lúc đó, chúng tôi cũng sẽ cùng nhau đẩy xe nôi đi dạo.”


39


Từ Cẩm An không nhốt tôi.


Cậu ấy không nỡ làm vậy, nhưng vẫn nhất quyết không để tôi rời khỏi căn nhà này.


Cánh cửa tầng hầm đã bị khóa kín.


Khi tôi đến gần, tôi thấy ổ khóa không phải mới, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, không dính bụi chút nào.


Chắc hẳn gần đây nó đã được mở ra rất nhiều lần.


“Ôi, cô đến đây làm gì vậy?”


Bà giúp việc thấy tôi thì vội vàng chạy lại kéo tay tôi: “Cô đừng tới gần chỗ đó, không sạch sẽ đâu.”


“Bên trong là gì vậy?”


Trong ký ức của tôi, nơi đó từng là phòng thí nghiệm cũ của Từ Cẩm An.


Chỉ là sau này đã bị ông Từ đập phá sạch.


Bà giúp việc không chịu nói gì và chỉ lắc đầu: “Đây không phải là nơi cô nên đến.”


“Gần đây cậu ấy có xuống đó không?”


Không lay chuyển được tôi, cuối cùng bà ấy cũng đành gật đầu.


Và khi tôi rời đi, trong lòng đã có câu trả lời cho chính mình.


Một con thú hoang chỉ biết nghe lời người đã thuần hóa nó.


Chứ không bao giờ nghe theo người dẫn chương trình trên sân khấu.


40


“Chị ơi…”


Từ Cẩm An trở về trong tình trạng say xỉn.


Toàn thân cậu ấy nồng nặc mùi rượu, vừa bước vào nhà thì đã ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay.


“Buông ra.”


“Không. Buông ra rồi chị lại bỏ trốn.”


Tôi nghe thấy giọng cậu ấy nghẹn ngào đến run rẩy.


Tại sao trước đây tôi lại không nhận ra, hóa ra cậu ấy là người hay khóc đến vậy.


Tôi thở dài: “Bây giờ em quản chị chặt như thế này rồi, chị còn có thể chạy đi đâu được nữa chứ.”


Cậu ấy không đáp lại.


Tôi liền nhìn chằm chằm vào cậu ấy, và trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ khó hiểu.


“Chị ơi, chị…”


“Ngoan nào.”


Tôi vừa nói vừa đưa tay kéo cổ áo cậu ấy ra.


Từ Cẩm An vẫn như xưa, một khi say rượu sẽ trở nên rất ngoan, mặc kệ tôi làm gì cũng không hề phản kháng.


Hôm qua tôi tình cờ nhìn thấy một bộ đồ hầu gái trong tủ quần áo.


Chắc là có ai đó nịnh bợ cậu ấy nên mới tặng, trên bộ đồ còn kèm theo một chiếc còng tay cao cấp.


Đứa trẻ này lớn lên kiểu gì mà chẳng ra thể thống gì cả.


“Tại sao lại cởi đồ của em?”


Bộ vest của cậu ấy bị tôi ném thẳng xuống sàn.


Tôi thắt chiếc nơ của bộ đồ hầu gái quanh cổ cậu ấy, vừa làm vừa thản nhiên nói:


“Vì nhớ em.”


Từ Cẩm An không chớp mắt nhìn tôi chằm chằm: “Chị có yêu em không?”


Tôi cúi mắt nhìn cậu ấy.


“Chị có yêu hay không cũng không quan trọng.” Cậu ấy đột nhiên vùi đầu vào ngực tôi và khàn khàn nói: “Em yêu chị, em chỉ yêu chị. Em muốn Phó Hi biến mất, em không muốn bất kỳ ai ngăn cản em.”


Hiện tại quả thật đã không còn ai có thể ngăn cản cậu ấy nữa rồi.


Tôi khẽ thở dài, sau đó dịu dàng ôm lấy cậu ấy:


“Ai nói là chị không yêu em?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo