Đoạn Tuyệt - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi bị người anh khác cha sinh khác mẹ đẻ – người tôi thầm yêu suốt mười năm – đè dưới thân.

Đôi môi anh nóng rực áp lên cổ tôi, thì thầm: 

“Đừng đi…”

Lần này, tôi đẩy anh ra, bảo quản gia đưa anh đến nhà của Bạch Nguyệt Quang.

Kiếp trước, trong bữa tiệc chúc mừng, tôi nhận được thư báo trúng tuyển đại học nước ngoài, anh say mèm không biết trời đất.

Kết thúc tiệc, anh níu kéo, tôi không từ chối – ngầm chấp nhận sự hoang đường của đêm đó.

Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quang thấy tôi bước ra từ phòng anh, bật khóc nói sẽ nhường anh cho tôi.

Cô ta biến mất suốt một tháng. Cuối cùng người ta tìm thấy sợi dây chuyền dính máu của cô ta bên vách núi, còn dưới chân núi là xác cô ta bị thú hoang gặm đến mức không còn nhận ra hình hài.

Anh nắm chặt dây chuyền cô ta để lại, thức trắng cả đêm.

Sau đó, anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sốt sắng lên kế hoạch du lịch mừng sinh nhật tôi.

Nhưng ngay đêm hôm đó, tôi bị bắt cóc.

Tôi cầu xin bọn bắt cóc gọi điện cho anh đòi tiền chuộc, nhưng rồi lại nghe chính anh ở đầu dây bên kia ra lệnh:

“Đừng để nó chết quá dễ dàng. Nó là thứ con hoang, tụi mày muốn làm gì nó cũng được. Xong việc thì ném ra ngoài xử lý sạch sẽ.”

“Đây là thứ nó nợ An Nhiên!”

Văn Tranh, kiếp này, tôi sẽ không nghe lời anh nữa.

1.

“Vũ Trì, đừng rời xa tôi…”

“Tôi chỉ còn mỗi em thôi!”

Mở mắt ra lần nữa, tôi bị Văn Tranh đè dưới thân, đôi môi anh nóng hổi, lướt nhẹ trên cổ tôi.

Kiếp trước, tôi yêu anh đến mức ngu muội, cam tâm tình nguyện sa vào sai lầm.

Kiếp này, tôi chụp lấy ly nước trên tủ đầu giường, hắt thẳng vào mặt Văn Tranh.

Anh sững người trong giây lát, ánh mắt như có chút tỉnh táo, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng chìm vào dục vọng.

Tôi không do dự, ấn nút gọi y tá rồi quay người rời khỏi phòng.

“Anh à, lần này tôi sẽ lựa chọn đúng.”

Quản gia nhanh chóng có mặt trước tôi.

Ông ta liếc nhìn cánh cửa phòng khép hờ, dò xét rồi hỏi thử:

“Tiểu thư, có cần tôi…?”

“Đưa anh ta đến nhà An Nhiên.”

Quản gia sững người, định nói gì đó, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh như băng của tôi liền nín lặng, không dám trái lời, lập tức làm theo.

Mười phút sau, tôi nhận được tin nhắn từ An Nhiên, giọng điệu đầy vẻ chất vấn:

[Chu Vũ Trì, cô đã làm gì Văn Tranh?]

Tôi nhẹ nhàng gõ vài chữ, thản nhiên đáp lại:

[Cô An à, hôm nay là sinh nhật cô, tôi chỉ thích giúp người thành đôi, tặng cô một món quà thôi.]

Màn hình tối dần, phản chiếu khuôn mặt tôi – một nụ cười đầy vẻ chua chát hiện lên.

Văn Tranh và tôi là anh em khác cha sinh khác mẹ đẻ.

Cha tôi là một doanh nhân có tiếng tăm, góa vợ nhiều năm, rồi phải lòng mẹ của Văn Tranh từ cái nhìn đầu tiên.

Vậy là Văn Tranh trở thành anh kế của tôi.

Kiếp trước, tôi si mê anh, nhiều năm tình cảm đổ dồn vào một đêm hoang đường, để rồi cam lòng trở thành “thuốc giải” của anh.

Hôm sau, đúng lúc An Nhiên – bạch nguyệt quang của anh – bắt gặp tôi bước ra từ phòng anh.

Cô ta bật khóc, nói sẽ nhường anh cho tôi.

Sau đó, cô ta bỏ nhà đi, biến mất suốt một tháng. Cho đến khi cảnh sát tìm thấy chiếc dây chuyền nhuốm máu bên vách núi, và đống xương trắng xóa dưới đáy vực.

Văn Tranh không hề tỏ ra bất thường, thậm chí còn an ủi tôi.

Chưa dừng lại ở đó, anh còn hào hứng sắp xếp tiệc sinh nhật cho tôi, nói muốn cho tôi một kỷ niệm khó quên.

Nhưng đến ngày hôm ấy, tôi lại bị bắt cóc.

Tôi van xin bọn bắt cóc gọi cho anh cầu cứu, nhưng lại tận tai nghe anh lạnh lùng ra lệnh:

“Đừng để nó chết dễ dàng quá. Nó là đồ tiện chủng, tụi mày muốn làm gì nó cũng được. Xong việc thì quẳng ra ngoài, xử lý cho sạch.”

“Đây là thứ nó nợ An Nhiên!”

Tôi khóc lóc cầu xin:

“Anh à! Em là em gái anh mà, sao anh có thể thấy chết không cứu chứ?”

Văn Tranh cười đầy độc ác:

“Em gái? Kể từ ngày An Nhiên rời xa tôi, ngày nào tôi cũng mong em chết!”

“Em còn chưa biết nhỉ? Người cha tốt của em, nghe tin em bị bắt cóc, lo đến mức xuất huyết não, giờ vẫn đang nằm trong ICU giành giật sự sống.”

“Trên đời này, sẽ không còn ai đến cứu em nữa đâu!”

Tim tôi chết lặng.

Bên ngoài, tôi chịu đủ mọi nhục nhã, mười ngón tay bị đánh gãy, xương chân bị đập nát.

Cuối cùng, thậm chí còn bị mổ bụng moi ruột!

Tất cả… Đều do Văn Tranh ban cho!

Tôi chết không nhắm mắt!

Sống lại một đời, tôi sẽ không dẫm lại vết xe đổ.

Sáng hôm sau, cha đang lật báo cáo tài chính, nhẹ nhàng trò chuyện với tôi.

Mẹ kế – Văn Cầm – chỉ đạo người làm dọn bữa sáng.

Văn Tranh đột nhiên kéo An Nhiên xông vào nhà, ánh mắt tối tăm lướt qua tôi, sau đó nắm chặt tay An Nhiên, trịnh trọng tuyên bố:

“Cha, mẹ, con muốn cưới An Nhiên.”

Áo quần Văn Tranh xộc xệch.

An Nhiên cúi đầu thẹn thùng, cổ đầy dấu vết mờ ám.

Ai nhìn vào cũng biết đêm qua họ đã xảy ra chuyện gì.

Mẹ kế mặt mày rạng rỡ.

Cha thì ngược lại, chỉ nhàn nhạt bảo quản gia dọn thêm một bộ chén đũa, sau đó viện cớ công ty có việc mà rời bàn sớm.

Trên bàn ăn, mẹ kế ân cần hỏi han An Nhiên, chẳng khác nào đã xem cô ta như người một nhà.

Văn Tranh đột nhiên quay sang nhìn tôi, không hài lòng lên tiếng:

“Chu Vũ Trì, em bị câm à? Thấy An Nhiên mà không biết chào hỏi? Sao, không vừa mắt cô ấy à?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo