Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10.
Một tháng sau, tôi về nước.
Cha và mẹ kế ra tận cửa đón, phía sau họ là Văn Tranh.
Vừa thấy tôi, gương mặt Văn Tranh sáng rỡ hẳn lên.
Nhưng ngay khi ánh mắt anh dừng lại trên người Triệu Thần đang đi phía sau tôi, liền chuyển sang nghiến răng nghiến lợi.
Văn Tranh kéo tôi sang một bên, nhét vào tay tôi một xấp tài liệu.
Tôi mở ra xem — là hồ sơ tình cảm của Triệu Thần.
Từng người yêu cũ của Triệu Thần, từ ảnh chụp đến thông tin cá nhân, đều được liệt kê rõ ràng không thiếu một chi tiết nào.
Văn Tranh cố tình khơi chuyện:
“Vũ Trì, Triệu Thần là một gã đào hoa chính hiệu, làm gì có chuyện anh ta thật lòng với em?”
Rồi anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt van nài:
“Chỉ có tôi thôi, Vũ Trì… Chỉ có tôi mới cho em hạnh phúc. Chỉ có tôi mới biết em thật sự cần gì!”
Tôi hất tay anh ra, xấp A4 bay tứ tung trong gió.
“Tôi không quan tâm.”
“Chỉ cần anh ấy ở bên tôi, những tin đồn đó tôi có thể coi như không nghe, không thấy.”
Tôi thật sự không quan tâm.
Triệu Thần đâu phải bạn trai tôi. Anh ấy là nhân viên tôi trả lương cao để thuê về làm việc.
Có anh ấy làm việc cho tôi, báo cáo tài chính tôi nộp cho cha mỗi năm đều rất đẹp, lợi nhuận thực tế gần như gấp đôi.
Lần này đưa Triệu Thần về nhà, mục đích chính là giới thiệu cho cha.
Anh ấy là thần tài đấy chứ, tôi cần gì quan tâm đến chuyện anh ấy có đào hoa hay không?
Liên quan gì đến tôi?
Chỉ tiếc là Văn Tranh hoàn toàn không hiểu được điều đó.
Cả người anh cứng lại.
Anh cúi người nhặt từng tờ tài liệu, rồi ngẩng đầu nhìn tôi:
“Tôi lớn lên cùng em, chỉ vì từng tin nhầm một con đàn bà khốn nạn mà đi vào một cuộc hôn nhân mù quáng… Em lại phủi sạch tất cả những kỷ niệm ngày xưa sao?”
“Em thà ở bên một kẻ trăng hoa, cũng không chịu đồng ý với tôi.”
Ánh mắt Văn Tranh trở nên cố chấp:
“Chu Vũ Trì, cha em đã già rồi.”
“Tôi sẽ cho em thấy, bây giờ, ai mới là người làm chủ trong cái nhà này.”
Trùng hợp thật, tôi cũng đang định làm như vậy.
Sau cuộc nói chuyện căng thẳng đó, chí tiến thủ của Văn Tranh bỗng nhiên bùng nổ.
Anh lao đầu vào công việc, tiến hành cải cách công ty một cách mạnh mẽ.
Nhưng anh quên mất rằng…
Vài năm trước, toàn bộ sức lực của anh đều dồn vào gia đình và con cái. Dù sau này bị phản bội và quay lại công ty, nhưng uy tín đã không còn như trước.
Giờ muốn cải cách, lại chẳng đưa ra được kết quả gì, còn đụng chạm đến lợi ích của không ít người.
Chẳng bao lâu, hàng loạt bê bối của Văn Tranh bị phanh phui, anh nhanh chóng bị “phế truất”.
Những đêm sau đó, tôi thường nghe mẹ kế khóc lóc với cha, cuối cùng chỉ biết thở dài bỏ đi.
Gặp tôi, bà cười gượng.
Tôi từng nghĩ bà sẽ oán hận tôi, nhưng mẹ kế lại lý trí hơn tôi tưởng.
Bà nói:
“Con ngoan, con chịu nhiều cực khổ như vậy, có được thành công hôm nay là điều xứng đáng.”
“Văn Tranh không bằng con.”
Từ trước đến giờ tôi luôn lạnh nhạt với mẹ kế, nhưng lần này thật lòng có chút cảm tình.
Người thay thế vị trí của Văn Tranh… Chính là tôi.
Hôm bàn giao, Văn Tranh chặn tôi lại, mắt đỏ hoe:
“Em gài tôi?”
“Chu Vũ Trì, rõ ràng tôi yêu em đến vậy, sao em lại đối xử với tôi như thế?”
Tôi đưa tay ngoáy tai, suy nghĩ một chút, rồi vẫn quyết định nói thẳng một câu cảnh tỉnh cuối cùng:
“Anh yêu tôi, chẳng lẽ không phải chỉ để che đậy sự bất tài của mình sao?”
“Tôi đi du học bốn năm, anh không những không giúp công ty phát triển, mà còn để nhiều bộ phận thua lỗ triền miên.”
“Văn Tranh, cha tôi giữ anh lại là vì lòng nhân từ.”
“Còn chuyện tình cảm mà anh nói, ban đầu anh tưởng vài ba câu nói là có thể bù đắp những tổn thương tôi từng chịu, sau khi bị tôi vạch mặt thì lại định dùng quyền thế để đè ép tôi.”
“Thật rẻ tiền và ghê tởm!”
“Văn Tranh, anh… Thật ra cũng chỉ có thế thôi.”
Câu cuối cùng như cú đòn chí mạng, đánh sập toàn bộ tự tôn của anh.
Văn Tranh từ đó không còn ngẩng đầu nổi.
Cuối cùng, anh chủ động xin từ chức với cha và mẹ kế, trở về thành phố quê ngoại của mẹ kế.
Ngoài mặt thì nói là để nghỉ ngơi.
Nhưng một lần, cha tôi vô tình buột miệng tiết lộ…
Tinh thần của Văn Tranh có vấn đề. Không chỉ có xu hướng tự hại bản thân mà còn bị chẩn đoán rối loạn lưỡng cực nặng. Việc rời đi là để đi điều trị.
Dì Cầm lập tức như già đi mười tuổi.
Còn tôi, cùng với Triệu Thần và đội ngũ tôi xây dựng ở nước ngoài, không những dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn mà Văn Tranh để lại, mà còn cắt đứt quan hệ hợp tác với một loạt các tập đoàn thừa thãi.
Trong số đó, có cả nhà họ An.
Người phụ trách nhà họ An từng dẫn An Nhiên đến gặp tôi.
Trước mặt tôi, ông ta tát An Nhiên mấy cái, mắng cô ta lẳng lơ, phá hoại tình cảm giữa tôi và Văn Tranh.
An Nhiên không phục, thậm chí còn cười khẩy nói:
“Chu Vũ Trì, cho dù tôi thảm hại thế này, thì mấy năm đó, cô cũng đã mất đi tình cảm thuần khiết nhất của Văn Tranh.”
“Vậy, có đáng không?”
Tôi hơi sững người, rồi bình thản trả lời:
“Tất nhiên là đáng chứ!”
“Cổ phần, kim cương, đàn ông – những thứ đó, tôi muốn bao nhiêu đều có bấy nhiêu.”
“Ôi trời, mất đi một thằng rác rưởi như Văn Tranh mà đổi được ngần ấy thứ quý giá, tôi còn phải cảm ơn cô nữa là!”
Mắt An Nhiên trợn tròn.
Tối hôm đó, giống như kiếp trước, cô ta nhảy xuống vực tự tử.
Khi tôi nhận được tin thì đang họp với Triệu Thần về vòng gọi vốn tiếp theo cho công ty con ở nước ngoài.
Nghe xong, tôi chỉ lật ngược trang tài liệu lại, khẽ nói một câu:
“Ồ.”
Hết.