Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Tôi không nhịn được mà bật cười khẩy.
Vẻ dịu dàng trên gương mặt Văn Tranh đông cứng lại, anh ngơ ngác nhìn tôi, ngượng ngùng hỏi:
“Vũ Trì, em… Em cười cái gì vậy?”
Tôi hất tay anh ra, lạnh lùng trả lời:
“Tôi cười vì anh tự mình đa tình.”
“Phải, tôi đã từng thầm yêu anh.”
“Khi còn nhỏ, đúng là anh đối xử rất tốt với tôi.
Nhưng đến tuổi dậy thì, anh vẫn không tránh né, không có ranh giới — khiến tôi ngộ nhận rất sâu.”
“Quà cáp mỗi năm, tiếp xúc không kiêng dè,
thậm chí còn xé thư tình người khác gửi cho tôi.”
“Giờ anh lại nói anh yêu tôi? Vậy anh còn nhớ năm đó mình nói gì không? Anh nói tôi rất ghê tởm.”
Huống gì… Ở kiếp trước, Văn Tranh chính là người đã đẩy tôi vào bước đường cùng.
Anh yêu tôi, nhưng không dám đối diện với ánh mắt thế gian.
Anh yêu tôi, nhưng cũng yêu An Nhiên, người mà anh không bao giờ có được.
Thế nhưng, mọi sai lầm, anh đều đổ lên đầu tôi.
Tại sao chứ?
Nếu không phải vì lý trí và pháp luật ngăn cản, thì ngay từ ngày đầu tiên trùng sinh trở về, tôi đã muốn giết chết anh rồi!
Mặt mày Văn Tranh tái mét, anh lắp bắp:
“Vũ Trì… Khi đó tôi còn trẻ…”
Tôi lập tức ngắt lời:
“Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên à?”
“Dùng cái lý do rẻ rúng đó để biện hộ cho bản thân — anh không thấy nhục nhã à, Văn Tranh?”
Mắt Văn Tranh đỏ hoe:
“Em chưa bao giờ nói chuyện với tôi như vậy…”
“Vũ Trì, tôi biết em hận tôi… Nhưng tôi không tin em không yêu tôi.”
“Về sau đừng nói mấy lời như vậy nữa… Được không?”
Tôi dứt khoát:
“Không được!”
“Văn Tranh, tôi nói thật: Dì Tần và cha tôi ở bên nhau nhiều năm, khó khăn lắm mới dựng được một mái nhà. Đừng vì sự ích kỷ của anh mà phá vỡ hạnh phúc đó!”
“Anh là anh trai tôi, và mãi mãi chỉ là anh trai tôi.”
“Nếu anh cứ cố chấp không lối thoát, đừng trách tôi ra tay độc ác.”
“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng!”
Tôi mặc kệ Văn Tranh thất thần ngồi đó, giận dữ quay về căn hộ riêng.
Sau khi nhắn tin an ủi Triệu Thần vài lần, tôi gọi điện cho cha.
Chỉ vài câu trao đổi, tôi đã hiểu ra tại sao Văn Tranh lại phát điên chạy tới tìm tôi.
“An Nhiên và Lâm Bằng…”
Nhắc đến đây, trong đầu tôi bất giác hiện lên ký ức kiếp trước.
Một tháng sau khi An Nhiên bỏ nhà ra đi, Lâm Bằng cũng biến mất cùng lúc.
Liệu thật sự là cô ta trượt chân rơi xuống vách núi sao?
Tôi có một suy đoán táo bạo:
Rất có thể, An Nhiên và Lâm Bằng đã vụng trộm, bị nhà họ An phát hiện nên bị ruồng bỏ.
Nhưng để tiếp tục lợi dụng Văn Tranh, nhà họ An bịa ra câu chuyện thương tâm, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Mà Văn Tranh lại mù quáng tin tưởng…
Đệt! Vậy là cuối cùng, tôi bị oan chết à?
Càng nghĩ càng ngứa răng.
Những nỗi đau tôi từng phải chịu, tôi sẽ bắt những kẻ từng hại tôi, nếm trải từng chút một.
Tôi hít một hơi sâu, nghiêm túc nói với cha:
“Cha, nhà họ An không xứng làm đối tác.”
“Văn Tranh cũng không còn xứng làm người kế thừa tập đoàn.”
“Con sẽ cho cha thấy thực lực của con.”