Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8.
Tôi lại tiếp tục bận rộn.
Cuộc gọi ngày hôm đó với tôi chỉ là một đoạn nhạc nền nhỏ trong đời.
Tôi cứ tưởng đã nói rõ như vậy rồi, Văn Tranh sẽ không còn tự rước nhục vào người.
Nhưng… Tôi đã đánh giá quá cao chỉ số IQ của anh.
Chiều hôm ấy, tôi và Triệu Thần vừa từ phòng thí nghiệm ra, cùng đi về phía giảng đường.
Triệu Thần chân thành khen ngợi:
“Bạn học Chu, em là nữ sinh châu Á lợi hại nhất mà tôi từng gặp — tư duy nhanh nhạy, ăn nói sắc sảo.”
Tôi khiêm tốn đáp:
“Anh cũng rất giỏi!”
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi tình cờ đi ngang qua sân bóng rổ.
“Bộp!”
Một quả bóng rổ bay thẳng tới, sượt qua má tôi, để lại một vệt đau rát.
Triệu Thần giật mình!
Anh ấy cao to hơn tôi, vội cúi xuống kiểm tra vết thương.
Xác nhận chỉ là trầy nhẹ, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp để tôi hoàn hồn, một bóng người bất ngờ lao đến từ bên cạnh, giáng thẳng một cú đấm vào mặt Triệu Thần.
“Anh dám chạm vào cô ấy à? Cô ấy là của tôi!”
Chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra — là Văn Tranh.
Triệu Thần choáng váng!
Sau đó, không chịu yếu thế, liền lao vào đánh trả.
Tôi vội vàng hét lên:
“Dừng tay lại!”
Văn Tranh dùng toàn lực lao vào.
Anh như muốn liều mạng với Triệu Thần, từng cú đấm đều rất hiểm.
Nhưng anh không biết, Triệu Thần đã học Karate.
Chỉ vài chiêu đơn giản, đã vật anh ngã gục.
“Đủ rồi!”
Tôi bước tới tách hai người ra, xin lỗi Triệu Thần, rồi hẹn lại lịch làm việc sau.
Sau đó mới kéo Văn Tranh qua một bên.
“Anh điên rồi à?”
Tôi không thể chịu nổi nữa, tát thẳng một cái vào mặt Văn Tranh.
Triệu Thần là miếng bánh béo bở.
Không chỉ tôi, mà còn nhiều công ty khác đang muốn chiêu mộ anh ấy.
Tôi tốn bao công sức mới thiết lập được mối quan hệ hợp tác lâu dài, nếu vì một cú đấm của Văn Tranh mà hỏng chuyện, tôi sẽ giết chết anh!
Nhưng mấy lời này vào tai Văn Tranh, lại khiến mắt anh đỏ hoe.
“Vũ Trì, tôi biết em vẫn còn giận. Nhưng em không thể vì giận tôi mà ở bên tên Tây kia!”
Tôi tức đến mức không nói nên lời.
Văn Tranh bị bệnh tâm thần à?
Thấy tôi đi cùng một người đàn ông là ngay lập tức nghi ngờ có quan hệ yêu đương.
Trên đời này ngoài tình yêu ra, còn có tình bạn và quan hệ lợi ích.
Tôi lười giải thích với anh.
Thấy tôi im lặng, Văn Tranh liền nắm tay tôi, khẽ khàng nói:
“Vũ Trì, tôi biết mình sai rồi…”
“Nghe lời tôi, đừng ở lại đây nữa, về nhà với tôi được không?”
“Mấy năm nay xa cách, tôi thật sự rất nhớ em!”
“Tôi biết em hận tôi, ngày trước tôi không hiểu chuyện, không dám thừa nhận tình cảm với em, lại chọn An Nhiên.”
“Nhưng sau này tôi nhận ra — Tôi đã sai rồi, sai một cách thảm hại.”
“Chúng ta không có quan hệ máu mủ, tôi chỉ thiếu can đảm, không dám bước ra thừa nhận.”
“Nhưng giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Vũ Trì, chúng ta lớn lên cùng nhau, luôn bên nhau, vì không có máu mủ, chúng ta mới càng nên trở thành những người thân mật nhất trên thế giới này.”
“Tôi yêu em. Em quay về với tôi nhé?”
“Chỉ cần em đồng ý, ngay bây giờ tôi sẽ đăng lên mạng xã hội công khai, sự phẫn nộ của cha mẹ — tôi sẽ chịu!”