Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
"Này, sờ đủ chưa đấy?"
Giọng nói uể oải, mang theo nét cười thờ ơ.
Tôi khó khăn lắm mới vùng khỏi cơn buồn ngủ nặng trĩu.
"Đợi đã..."
Chàng trai khẽ rít một tiếng, hơi thở phả ra mang theo sự khó chịu nén nhịn.
"Biết điểm dừng đi... xuống nữa là vào khu cấm rồi đấy."
Tôi gắng gượng mở mắt, ánh nhìn mờ mịt rơi lên gương mặt trước mắt.
Ánh trăng lạnh lẽo vẽ nên những đường nét góc cạnh, trong mắt anh thấp thoáng nét cười có chút bỡn cợt, thảnh thơi nhìn tôi.
Tôi trố mắt: "...Hả?"
Anh giữ lấy bàn tay đang vô thức cử động của tôi.
Giọng nói trầm thấp, âm cuối khàn khàn khẽ khàng gợi cảm.
"Không phải em đã có bạn trai rồi sao?"
Tôi giật mình tỉnh táo, lúc này mới cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay.
Tay tôi đang đặt lên cơ bụng của anh.
Bàn tay anh to và dài, bao lấy tay tôi qua lớp áo, vừa khít không chừa kẽ hở.
Tôi chết sững.
"Không nói gì à?"
Anh chậm rãi tiến gần, ánh mắt dần trở nên u tối.
"Vậy những chuyện bạn trai em làm được, tôi làm có được không?"
...Câu này là sao chứ?
Tim tôi đột nhiên run lên, bất an một cách khó hiểu.
"...Thiệu Hứa?"
Động tác của anh khựng lại, hơi thở ấm nóng phả bên tai tôi.
"Nhận ra người rồi à?"
"Muộn rồi..."
Âm cuối như tiếng thở dài tan ra bên cổ tôi, có gì đó mềm mại lướt qua.
Tôi theo phản xạ nghiêng đầu tránh, giọng run run: "Đợi chút!"
Như một câu thần chú khiến người phía trên dừng lại.
Im lặng thật lâu.
Thiệu Hứa bất ngờ vùi mặt vào giường bật cười.
Tư thế như đang ôm lấy tôi, tôi cảm nhận rõ ràng lồng ngực anh rung lên.
Mãi sau anh mới ngẩng đầu, hơi nhướng mày.
"Thật sự bị dọa rồi à?"
Anh nhẹ nhàng bóp tay tôi, cười rất xấu xa.
"Ai bảo em không ngủ đàng hoàng, nửa đêm trèo lên giường tôi."
2
Tôi mất nửa phút mới phản ứng kịp.
"M* nó, cậu trêu mình đấy hả Thiệu Hứa."
Thiệu Hứa buông tay tôi ra, chậm rãi nằm sang một bên, lấy cổ tay che mắt.
"Thì sao?"
Tôi uể oải giải thích:
"Mình đi vệ sinh, ngủ mơ mơ màng màng..."
Thiệu Hứa lười biếng tiếp lời: "Rồi tiện thể đột nhập vào phòng tôi?"
Tôi nghẹn họng.
Khóe mắt Thiệu Hứa hơi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn sang, chậm rãi nói từng chữ một.
"Bùi Duệ Duệ, trước giờ chưa thấy em đen tối đến vậy đấy."
Tôi im lặng vài giây.
"Thiệu Hứa, im miệng."
Thiệu Hứa nhướng mày, biết điều ngậm miệng.
Tôi cố gắng minh oan, chậm rãi nói:
"Lúc học lớp 9 cậu tặng mình một con gấu bông khổng lồ đúng không?"
"Tối nào mình cũng ôm bụng nó ngủ, cho nên..."
Vừa nói tôi vừa quay đầu nhìn sang——
Thiệu Hứa đã nhắm mắt, ngủ rất yên bình.
Tôi: "..."
Lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân lén lút của Tống Hòa Nguyên.
Anh ta khẽ gọi:
"Bùi Duệ... Bùi Duệ..."
Tôi không nghe thấy, nắm tay Thiệu Hứa định gọi anh dậy.
"Thiệu Hứa ! Cậu..."
Thiệu Hứa bỗng lật người lại bịt miệng tôi, đôi mắt sâu lặng sát ngay trước mặt.
"Suỵt, đừng nói."
Anh hạ giọng, tiếng nói trong trẻo, từ tốn nói.
"Chẳng lẽ em muốn để cậu ta phát hiện... em đang ở trên giường tôi?"
Tống Hòa Nguyên đi đến phòng bên cạnh, dè dặt hỏi:
"Bùi Duệ, cậu ngủ rồi à?"
May mà tôi có thói quen đóng cửa phòng.
Thiệu Hứa bỏ tay ra, bình thản hỏi:
"Khuya rồi, cậu ta tìm em làm gì?"
"...Có lẽ có chuyện quan trọng?"
Thiệu Hứa cụp mắt nhìn tôi, sắc mặt khó dò.
"Tôi không quan tâm hai người có yêu nhau hay không, ban đêm không được cho cậu ta vào phòng."
Giọng nói anh phẳng lặng, lạnh lẽo hơn vài phần.
"Chút nữa ngoan ngoãn về phòng mình ngủ, biết chưa?"
Tôi gật đầu.
Bên ngoài lặng như tờ.
Hình như Tống Hòa Nguyên không nghe được tiếng đáp, đành rời đi.
Thiệu Hứa xuống giường, ngồi xổm bên vali đang mở.
Anh vai rộng eo thon, lưng hơi cúi, như rặng núi trập trùng trong ánh đêm mờ ảo.
Tôi bặm môi, thì thầm: "Sắp lên năm hai rồi mà còn quản mình..."
Động tác tìm đồ của Thiệu Hứa khựng lại, không ngẩng đầu, giọng mơ hồ vang lên.
"...Ghét tôi rồi à?"
Giọng nói không có cảm xúc gì, nghe như thờ ơ.
"Vậy em chịu khó đi, sau này có khi còn phiền hơn đấy."
Tôi thở dài bất lực: "Được rồi."
"Vậy mình về trước đây."
Tôi vừa ra đến cửa, bỗng có chiếc áo khoác đen rộng thùng thình khoác lên vai.
Tôi khó hiểu quay đầu.
Thiệu Hứa chậm rãi nhướng mày, đầy hàm ý:
"Em không mặc... không biết à?"
Tôi chợt hiểu ra gì đó, cúi đầu nhìn ngực mình, mặt lập tức đỏ bừng.
Khốn kiếp... Muốn chết quá đi.
Ai mà mặc cái này đi ngủ chứ?
Thiệu Hứa mặt không biến sắc, điềm nhiên mở cửa giúp tôi.
Khi tôi định chui vào phòng mình, anh bỗng gọi tôi lại.
Thiệu Hứa cao ráo chân dài, lười biếng tựa vào khung cửa, ngửa đầu, ánh mắt khiêu khích, giọng điệu lấp lửng:
"Lần sau mà lại leo nhầm giường nữa, tôi sẽ không dễ dàng buông tha đâu."