Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Hôm sau.
Tống Hòa Nguyên kéo tôi vào phòng, anh ta như lửa cháy đến nơi.
"Tối qua sao cậu ngủ say như chết thế? Tôi gọi nửa ngày mà không tỉnh."
Mắt tôi díp cả lại, thiếu ngủ, uể oải oán trách:
"Không phải chứ... đêm hôm khuya khoắt cậu gọi mình làm gì?"
Tống Hòa Nguyên đi tới đi lui trong phòng, lo lắng thấy rõ.
"Hôm qua tôi với Tâm Ngư cả ngày không nói được mấy câu."
"Thậm chí... Số lần cô ấy nhìn trúc mã của cô còn nhiều hơn nhìn tôi!"
Tôi im lặng ba giây, ngáp một cái, giọng bình thản.
“Mình thấy là do cậu chọn sai cách, không nên bắt mình giả làm bạn g..."
Tống Hòa Nguyên ôm đầu, bất chợt kêu lên bi thảm.
"Xong rồi! Chắc chắn cô ấy thích trúc mã của cô rồi!"
Tôi nghiêng đầu: "...Hả?"
Anh ta quỳ trên đất, hai tay chống xuống, cả người như bị khí đen bao phủ.
"Chắc chắn là thế rồi... không sai được... nhất định là vậy..."
Tuyệt vọng đến độ như sắp tan vỡ.
"...Ngay cả lúc ngồi cậu ta cũng cao hơn tôi nửa cái đầu..."
Tôi khẽ ho hai tiếng, nhìn ra cửa sổ, vươn vai, dụi mắt gãi đầu.
"Ờm... Mình có việc, đi trước đây."
Tôi vòng qua người đang nằm vật dưới đất, rón rén ra khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm.
Tâm hồn yêu đương rơi vào đàn ông thật đáng sợ...
"Hai người đã làm gì vậy?"
Giọng nói bâng quơ, quen thuộc vô cùng vang lên.
Tôi ngẩng đầu.
Thiệu Hứa nghiêng đầu tựa vào tường, đường nét xương hàm sắc nét, ánh nắng nhuộm làn da trắng lạnh của anh thành màu ấm áp.
Tôi chớp chớp mắt, thành thật đáp:
"Chỉ nói chuyện một lát thôi."
Anh hơi mím môi, nhíu mày, giữa chân mày thoáng hiện sự bực dọc.
"Mười ba phút."
"Cái gì?"
Giọng Thiệu Hứa hơi lạnh, nét mặt dần cau lại.
"Hai người ở trong phòng suốt mười ba phút, chỉ để nói chuyện?"
Tôi suy nghĩ một lúc.
"Cũng không hẳn chỉ nói chuyện."
Nếu nhất định phải nói.
Tôi còn ngáp một cái, rồi ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Vừa dứt lời.
Thiệu Hứa giơ tay, ngón tay lướt qua môi tôi rồi rời đi.
Anh cụp mắt, giọng rất nhỏ.
"Khô..."
Tôi ngớ người ngạc nhiên, còn có phần khó hiểu.
"Tất nhiên là khô rồi, hôm nay mình chưa thoa son dưỡng."
Thiệu Hứa bỗng thấy thoải mái hơn, nghiêng người xoa mặt, giọng nói vùi trong tay hơi nghèn nghẹn.
"Ngốc."
"Em tưởng chỉ có thoa son mới làm môi bóng hơn sao?"
Tôi chậm rãi vuốt tóc.
"Mình biết, còn phải uống nhiều nước nữa."
Thiệu Hứa liếc nhìn, lông mày hơi động.
"Để tôi làm cho."
Tôi ngoan ngoãn quay người.
Tay anh mát lạnh, ngón tay luồn nhẹ qua tóc, động tác thuần thục.
Tôi cảm giác tóc bị gom lại thành một túm.
Tôi nhắc: "Dây buộc tóc để trong phòng rồi."
Thiệu Hứa khẽ ừ một tiếng, chẳng để tâm, giây sau đã buộc tóc xong.
Tôi ngạc nhiên: "Lấy ở đâu vậy?"
Người sau lưng khẽ cười, giọng lười biếng.
"Luôn mang theo đấy, đồng chí Tiểu Bùi."
4
Chạng vạng, cả đám người chúng tôi rồng rắn kéo nhau xuống phòng chiếu phim dưới tầng hầm.
Mọi người trầm trồ:
“Anh Tống, biệt thự của chú anh cũng sang chảnh quá đi mất, có cả rạp chiếu phim luôn à!”
“Tầng thượng còn có bể bơi nữa đó, cậu thấy chưa?”
“Má ơi, đã quá trời!”
Tống Hòa Nguyên uể oải “ừ” một tiếng, mặt nhăn như khỉ ăn gừng, bực bội gõ chữ.
Tôi lấy điện thoại vừa rung ra xem.
[Tống Hòa Nguyên: Sao cậu lại dẫn anh bạn trúc mã kia tới vậy?]
[Tống Hòa Nguyên: Hôm nay Tâm Ngu lại nhìn cậu ta mấy lần.]
[Tống Hòa Nguyên: Tôi thấy cậu ta không phải người tốt.]
Tôi nhìn về phía Trình Tâm Ngu đang ngồi hàng ghế cuối.
Cô ấy có mái tóc uốn nhẹ buông lơi trước ngực, nụ cười dịu dàng, đang nghiêng đầu trò chuyện với bạn.
Tôi quay lại, rúc sâu vào chiếc ghế da mềm.
[Tôi: Mình nói rồi mà, nhà mình không yên tâm để mình đi một mình.]
[Tôi: Là cậu nằng nặc bắt mình tới đó chứ haha.]
Cha mẹ hai nhà chúng tôi là bạn học đại học, kết hôn rồi thành hàng xóm, còn mang thai cùng năm.
Nghe nói lúc tôi chọn đồ đoán tương lai, toàn vớ lấy đồ của Thiệu Hứa.
Trong mắt người lớn, Thiệu Hứa lúc nào cũng chững chạc điềm đạm, chín chắn và đáng tin cậy.