Đứa Con Của Anh Cả - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7

Nửa tiếng sau, “gia đình ba người” đó hớt hải chạy đến.

Ánh mắt của Cố Tri Ngôn và Miêu Thư Dự không có chút vui mừng nào, chỉ toàn là hoảng sợ.

Miêu Thư Dự đi giày cao gót, bước nhanh tới, làm ra vẻ lo lắng:

“Cố Tư Niên, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Anh có biết anh hù chết em không…”

Vừa nói vừa nhào về phía Cố Tư Niên định ôm lấy anh.

Cố Tri Ngôn mặt đen lại, nhưng Cố Tư Niên thì chỉ hơi cau mày, giơ tay ngăn lại:

“Không cần làm vậy.”

Miêu Thư Dự khựng lại, vội vã biện minh:

“Từ khi anh bệnh, ngày nào Nhược Nhược cũng khóc đòi bố…”

“Cố Tri Ngôn xót con bé nên mới dắt nó ra ngoài giải khuây một chút.”

Nhưng sắc mặt Cố Tư Niên lại lạnh lẽo khó đoán.

Cố Tri Ngôn không dám tiếp tục giải thích, bèn quay sang tôi hỏi vặn:

“Khinh An, tôi bảo em về mở điều hòa cho Nhược Nhược, sao lại chạy sang đây?”

Không đợi tôi trả lời, Cố Tư Niên đã cất giọng lạnh băng nhìn về phía anh ta:

“Không ai ở đây, lẽ ra chờ tôi chết rồi viện lo hậu sự luôn cho tiện?”

Cố Tri Ngôn trắng bệch mặt, nói mãi cũng chẳng thành câu.

Tôi lười tiếp tục xem họ diễn, viện cớ cáo từ ra về.

Kể từ khi định ngày cưới, tôi và Cố Tri Ngôn đã dọn về sống chung.

Giờ không định kết hôn nữa, tôi phải thu dọn đồ đạc rời đi thôi.

Quần áo không nhiều, ba bốn vali là xong.

Còn mấy thứ quà tặng lặt vặt của Cố Tri Ngôn, tôi treo hết lên app đồ cũ bán giá rẻ.

Bà giúp việc vừa rời đi, Cố Tri Ngôn đã về đến nhà.

Thấy căn hộ trống trải, anh ta lập tức nhận ra sự khác thường.

Nhưng mở miệng lại là giọng điệu không chịu thua:

“Còn một tháng nữa là đám cưới, em lại giở trò này có ý gì?

“Chuyển đồ đi nghĩa là sao? Đòi hủy cưới à?

“Anh cả tỉnh rồi, Nhược Nhược cũng không cần nuôi nữa, em còn bất mãn cái gì?”

Tôi nhếch môi, ý vị sâu xa:

“Anh cả tỉnh rồi, hình như người khó chịu nhất chính là anh đấy nhỉ.

“Cố Tri Ngôn, gan anh lớn hơn tôi tưởng đấy.”

Tôi xoay người định rời khỏi căn nhà này, nhưng Cố Tri Ngôn đã nhanh chân túm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt đầy bực tức:

“Anh đã cho em cơ hội rồi. Nếu lần này bỏ đi, cả đời này đừng mong anh cưới em nữa!”

Tôi bật cười, từng chút từng chút gỡ tay anh ta khỏi tay mình:

“Vậy thì đừng cưới nữa.

“Chia tay đi.”

Cố Tri Ngôn khựng người, cười khẩy như thể đã nắm chắc tôi sẽ quay lại cầu xin anh ta:

“Được thôi. Nhưng em đừng ngày mai lại khóc lóc xin anh quay lại đấy.”

8

Sau lần đó, nửa tháng trời tôi và Cố Tri Ngôn không liên lạc gì, chỉ có vòng bạn bè của anh ta là cập nhật liên tục.

Lần nào cũng là ảnh mập mờ thả thính với Miêu Thư Dự, đều đặn mỗi ngày một bài, như lập trình sẵn.

Tôi dửng dưng thả tim, thậm chí còn thầm cầu nguyện cho Cố Tư Niên, cầu mong anh sớm phát hiện ra sự thật.

Không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy.

“Cố Tư Niên, sao anh vừa tỉnh dậy lại thay đổi như thế? Anh thật sự muốn bỏ rơi mẹ con em à?”

“Anh nhìn Nhược Nhược đi, con bé đáng yêu thế kia. Anh nỡ lòng nào để con bé không có cha?”

Tôi khựng bước, nép vào bên tường hành lang nghe lén.

Cố Tư Niên đứng bên cửa sổ, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo:

“Nhược Nhược là con ai, trong lòng cô biết rõ.”

Anh liếc nhìn Miêu Thư Dự, giọng trầm thấp:

“Nhiều năm qua, tôi cho cô đủ thể diện rồi. Tự mình cút đi, hay để tôi cho người đuổi?”

Tiếng khóc của Miêu Thư Dự đột nhiên nghẹn lại:

“Cái… cái gì? Cố Tư Niên, anh hiểu lầm gì rồi? Anh nói gì em nghe chẳng hiểu…”

Trước mắt tôi, Cố Tư Niên vứt một tờ giấy xuống chân cô ta:

“Nhược Nhược là con của Cố Tri Ngôn.”

Miêu Thư Dự câm nín hoàn toàn.

Bảng tin bình luận lại chạy qua trước mắt tôi:

【Tự dưng thấy nam phụ cũng tội thật, đội cái sừng suốt bao năm chỉ vì trách nhiệm.】

【Bị thiết kế gài bẫy thôi, anh ta cứ tưởng đêm đó đã xảy ra chuyện.】

【Nữ chính đâu dám làm gì thật, lúc đó trong bụng cô ta đã có thai rồi, chẳng qua chỉ diễn cho giống mà thôi.】

Bảo sao trong bình luậnlúc trước nói Cố Tư Niên vẫn là trai tân.

Chứng cứ rành rành, Miêu Thư Dự không dám chối cãi thêm, khóc lóc bỏ chạy.

Lúc đó tôi mới bước vào, hỏi thẳng:

“Anh sớm đã biết Nhược Nhược không phải con ruột rồi đúng không?”

Cố Tư Niên nhìn tôi thật lâu mới khẽ gật đầu:

“Nửa năm trước biết.”

Tôi ngạc nhiên:

“Vậy tại sao còn giữ cô ta bên cạnh?”

Cố Tư Niên nhìn tôi chằm chằm mấy giây, bất ngờ hỏi lại:

“Cái bộ lễ phục chú rể em nói mấy hôm trước… giờ đổi size còn kịp không?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo