Đứa Con Của Anh Cả - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11

Sắc mặt Cố Tri Ngôn đen như than, anh ta sầm mặt bước thẳng tới trước mặt tôi.

“Cô đi đâu mà cả đêm không về?”

Hình ảnh mờ ám đêm qua lập tức ùa về trong đầu, cả người tôi giờ vẫn còn ê ẩm.

Tôi thản nhiên đáp bừa:

“Ở công ty.”

Tôi vốn định lừa cho qua chuyện, ai ngờ Cố Tri Ngôn càng nổi điên.

Anh ta nghiến răng:

“Hai giờ sáng tôi đến công ty tìm, cô có ở đó đâu. Khinh An, có phải cô lén đi tìm đàn ông khác hú hí không? Đừng quên, cô vẫn là vị hôn thê của tôi đấy!”

Tôi bật cười, ung dung nhìn anh ta, nhắc lại lần nữa:

“Cố Tri Ngôn, chúng ta đã chia tay rồi.”

Cố Tri Ngôn cười khẩy.

Gỡ bỏ lớp hào quang si tình trong mắt tôi năm xưa, giờ nhìn lại anh ta chẳng có gì đặc biệt.

Chỉ là một cậu ấm hư hỏng bình thường, chẳng hiểu trước giờ lấy đâu ra cái dáng vẻ luôn khinh thường tôi như thế.

“Khinh An, nói miệng có ích gì. Chẳng phải hôn ước giữa nhà họ Tần và họ Cố vẫn còn đó sao?”

“Hôm nay chẳng phải cô còn đi thiết kế lễ cưới à?”

Tôi cau mày.

Đúng là mọi thứ đều đang được chuẩn bị theo kế hoạch ban đầu. Chỉ tiếc, chú rể đã đổi người rồi.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại của Cố Tri Ngôn vang lên.

Tiếng Miêu Thư Dự ở đầu dây bên kia gấp gáp vọng lại:

“Tri Ngôn, Nhuyễn Nhuyễn bị sốt rồi, anh mau đến đi.”

“Huhu, tối qua bé cứ đợi anh về, cứ gọi ‘ba ơi ba ơi’ suốt cả đêm.”

Cố Tri Ngôn siết chặt điện thoại:

“Anh tới ngay.”

Trước khi đi, anh ta quay đầu lại dọa tôi:

“Cô khôi phục lại toàn bộ các hợp đồng đã hủy, chuyện chia tay tôi coi như chưa từng xảy ra. Nếu không, lễ cưới sắp tới không có chú rể, mất mặt chính là nhà họ Tần các người đấy.”

Cánh cửa đóng sầm một tiếng, tôi không nhịn được cười phì.

“Dì à, đổi mật khẩu khóa cửa đi. Về sau mà Cố Tri Ngôn dám vác mặt tới, cứ thả chó cắn thẳng tay.”

12

Cố Tư Niên đã vung tiền.

Váy cưới, lễ phục mới, cả trang trí lễ cưới, tất cả đều hoàn thiện trong vòng hai ngày.

Ngày cưới, tôi mặc váy cưới ngồi chờ Cố Tư Niên đến đón dâu.

Cố Tri Ngôn vẫn còn nhắn tin uy hiếp tôi:

“Trước mười giờ xin lỗi tôi, mọi chuyện tôi có thể bỏ qua.”

Tôi chẳng buồn trả lời.

Đúng mười giờ, Cố Tri Ngôn tức giận gào lên:

“Đã cho cô cơ hội mà cô không biết nắm lấy, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt họ Cố. Lễ cưới hôm nay, cô tự mà hoàn thành đi!”

Tôi thẳng tay chặn anh ta.

Sau đó, chỉ yên tĩnh chờ Cố Tư Niên xuất hiện.

Đoàn xe đón dâu tới, pháo nổ vang rền suốt cả chặng đường.

Có Cố Tư Niên ở đây, chẳng ai dám giở mấy trò trêu chọc linh tinh.

Trong tiếng xì xào của khách khứa, Cố Tư Niên nắm tay tôi bước vào lễ đường.

“Mọi người cứ tưởng nhà họ Tần liên hôn với nhà họ Cố là kết hôn với Cố Tri Ngôn chứ, hóa ra lại là Cố Tư Niên à.”

Bố mẹ tôi thì cười xòa, nói do trước đó chưa nói rõ nên mới nhầm lẫn chút xíu, thực ra từ đầu nhà họ Tần đã chọn Cố Tư Niên.

Lễ cưới bắt đầu, tôi và Cố Tư Niên sóng vai đứng trên sân khấu.

“Cô Tần Khinh An, cô có đồng ý lấy Cố tiên sinh làm chồng không?”

Tôi mỉm cười gật đầu, nhưng trước khi trả lời, tôi nhìn thấy trong đám khách mời có một người mắt đỏ hoe, là Cố Tri Ngôn.

Mọi người đều cười chúc phúc, chỉ có anh ta như con sư tử giận dữ bị nhốt trong lồng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, Cố Tư Niên cũng nhìn về phía đó.

Ánh mắt lướt qua Cố Tri Ngôn, chúng tôi đồng loạt dời mắt đi như thể không hề bận tâm.

“Tôi đồng ý.”

Có Cố Tư Niên ở đây, dù Cố Tri Ngôn có tức giận đến đâu cũng chỉ biết nuốt giận vào bụng.

Lễ xong, tôi và Cố Tư Niên cùng đi chúc rượu từng bàn khách.

Cố Tư Niên khác hoàn toàn với Cố Tri Ngôn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo