Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Cố Tri Ngôn nghiến răng, ngập ngừng hồi lâu mới có đủ can đảm ngẩng đầu lên phản bác:
“Anh, người đứng ở đây hôm nay lẽ ra phải là em.”
“Khinh An là vị hôn thê của em.”
“Anh trả cô ấy lại cho em được không?”
Cố Tư Niên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân cho tôi, nhưng lời nói ra thì lạnh lùng như băng:
“Khinh An bây giờ là vợ của anh.”
“Cố Tri Ngôn, nếu không biết lễ phép thì cút khỏi nhà họ Cố đi.”
Cố Tri Ngôn nuốt nước bọt, nắm tay siết chặt, trong mắt anh ta lúc này chỉ còn sự bất lực khi đối diện với anh trai.
Anh ta vẫn ngoan cố nhìn tôi, thấp giọng nói như van nài:
“Nhưng em còn chưa đồng ý chia tay mà…”
Cố Tư Niên mất kiên nhẫn, đứng dậy đi thẳng đến trước mặt em trai.
Dù là anh em ruột, nhưng anh vẫn cao hơn Cố Tri Ngôn hẳn nửa cái đầu.
Hai người mắt chạm mắt, ánh mắt Cố Tri Ngôn lại chột dạ né tránh.
“Khinh An đã nói chia tay là chia tay.”
“Từ nay về sau phải gọi cho đúng là chị dâu.”
“Nếu không, đừng mơ đến chút cổ phần trên tay cậu nữa.”
Nói xong, Cố Tư Niên kéo tay tôi đi thẳng.
Sau lưng vọng lại một tiếng “rầm” nặng nề.
Nhưng lần này, tôi và Cố Tư Niên đều chẳng buồn quay đầu nhìn lại nữa.
15
Khi tỉnh lại, xung quanh Cố Tri Ngôn chỉ còn một màu đen kịt, cả hội trường rộng lớn chỉ còn lại mình anh ta.
Vết máu trên tay đã khô cứng, vết u trên trán do ngã xuống cũng chẳng ai quan tâm.
Anh ta cố nhịn cơn choáng váng, lần nữa đẩy cửa hội trường ra.
Hương hoa hồng vẫn thoang thoảng khắp nơi.
Anh ta biết, cách bố trí lễ cưới lần này hoàn toàn khác trước.
Lễ cưới ngập tràn hoa hồng, điều Khinh An đã nói không chỉ một lần, nhưng anh ta luôn lấy cớ phiền phức để từ chối.
Anh ta ngắt lấy một đóa, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay.
Bây giờ nghĩ lại, lễ cưới Khinh An mong muốn quả thật đẹp đến lặng người.
Từng bước, anh ta bước lên sân khấu, nhưng dưới khán đài chỉ còn lại đống bừa bộn sau hôn lễ.
“Cố Tri Ngôn!”
Anh ta ngơ ngác nhìn người con gái mặc váy cưới đang cười duyên trước mặt mình, là Khinh An.
Khinh An cầm vạt váy, cười hỏi:
“Anh xem, em mặc váy cưới có phải là cô dâu xinh đẹp nhất không?”
Mắt Cố Tri Ngôn đỏ lên, liên tục gật đầu như gà mổ thóc:
“Không mặc váy cưới em vẫn là đẹp nhất.”
Nghĩ rằng Khinh An quay về thật, anh ta xúc động dang tay muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng lại ôm vào khoảng không.
Cố Tri Ngôn nhìn chằm chằm hai tay mình, ngơ ngẩn đứng đó.
“Khinh An…
“Khinh An!”
Nhận ra chỉ là ảo giác, cuối cùng anh ta không kìm được nữa, hai mắt đỏ hoe.
Anh ta từng nghĩ mình chỉ coi Khinh An như công cụ giao dịch.
Nhưng đến khi mất đi mới nhận ra, suốt hơn hai mươi năm qua, khắp nơi đều là hình bóng của cô.
“Khinh An, anh không cố tình lừa em.”
“Anh cũng không cố ý có con với Miêu Thư Dữ, lần đó chỉ là ngoài ý muốn thôi…”
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Anh ta nửa quỳ dưới đất, vùi mặt khóc suốt hồi lâu.
Cho đến khi cánh cửa lại bị đẩy ra, Cố Tri Ngôn mới mơ màng ngẩng đầu lên.
Một bóng người vội vã chạy vào từ phía ánh sáng.
“Tri Ngôn, em tìm anh mãi, sao lại ngồi đây thế này?”
Miêu Thư Dữ mặt đầy lo lắng, kiểm tra khắp người anh ta.
Nhưng ngay sau đó, cô ta bị đẩy mạnh ngã xuống đất.