Đức tin xưng tội - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1

 

Tôi chết vào một ngày tuyết rơi dày.

 

Trong lúc ra ngoài tìm cảm hứng, tôi lạc đường, mắc kẹt trên núi, gặp tuyết lớn và chết vì hạ thân nhiệt.

 

Chết một cách chẳng vẻ vang gì.

 

Cô bạn thân Chu Diên sau khi nhận được tin đã lập tức chạy suốt đêm tới nhận thi thể, khóc đến nỗi không thở nổi.

 

“Khương Úy , cậu nỡ lòng nào bỏ tớ lại mà đi vậy hả!”

 

“Cho dù Bùi Vọng không còn nhớ cậu nữa, nhưng vẫn còn tớ mà!”

 

Linh hồn tôi trôi lơ lửng trên không trung, nghe thấy câu này mà ngượng muốn độn thổ.

 

Nếu không phải tôi đã lạnh đến mức chẳng còn cảm giác, thì đã muốn lao tới bịt miệng cô ấy lại rồi.

 

Con nhỏ này, người ta rõ ràng nói là chết vì tai nạn, sao vào miệng cô ấy lại thành tôi thất tình nghĩ quẩn chứ!

 

Không thể để tôi giữ lại chút trong sạch được à!

 

Nhưng rõ ràng, Chu Diên không nghĩ vậy.


Không biết vì sao cô ấy nhất quyết cho rằng cái chết của tôi có liên quan đến Bùi Vọng, lập tức rút điện thoại gọi cho anh.

 

Bên kia đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.

 

“Alo?” Giọng nam khàn khàn từ đầu dây bên kia truyền tới, hình như vừa bị đánh thức.

 

“Chu Diên, tìm tôi có việc gì vậy? Tối qua tôi vừa quay phim thâu đêm…”

 

“Bùi Vọng.” Chu Diên ngắt lời, giọng đầy bi thương: “Khương Úy chết rồi.”

 

Nói xong câu đó, bên kia điện thoại im lặng rất lâu.

 

Dù tôi đã là một con ma, nhưng lòng vẫn không nhịn được dấy lên chút hy vọng.

 

Bùi Vọng biết tôi chết rồi, sẽ có phản ứng thế nào?

 

Anh có buồn không?

 

Hay chỉ thấy một người chẳng liên quan chết cũng đâu có gì ghê gớm?

 

Dù sao thì tại buổi họp lớp mấy hôm trước, thái độ của anh với tôi cũng lạnh nhạt đến mức đáng sợ.

 

Trước sự trêu chọc của mọi người xung quanh, anh chỉ lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi cô là ai?”

 

Một câu đó vừa thốt ra, không khí xung quanh như ngưng đọng.

 

Chạm phải ánh mắt dửng dưng kia, bao nhiêu dũng khí tôi vất vả gom góp trước khi ra khỏi nhà đều tan biến hết.

 

Cuối cùng chỉ có thể mấp máy môi, nói một câu: “Không... không có gì.”

 

Rồi cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên nữa.

 

Thật ra... cũng có thể hiểu được.

 

Bây giờ anh đã là ngôi sao hạng A, nổi tiếng khắp nơi, mà cũng đã sáu năm kể từ ngày tốt nghiệp.

 

Anh không nhớ tôi, có khi lại là chuyện tốt.

 

Nếu không, tôi lại cảm thấy áy náy với anh.

 

“Bùi Vọng, anh không nghe thấy tôi nói gì sao?”

 

Bên kia mãi không có động tĩnh, Chu Diên vừa khóc vừa chất vấn.

 

“Tôi nói Khương Úy chết rồi! Cô ấy chết rồi!”

 

“Rầm!” Đầu dây bên kia vang lên tiếng vật nặng rơi xuống.

 

Hình như Bùi Vọng đang nghiến chặt răng, ngay cả giọng nói cũng run lên: “…Tôi không tin.”

 

Giây sau đó, cuộc gọi bị ngắt.

 

Chu Diên nhìn điện thoại bị ngắt, vừa khóc vừa tức, lập tức chụp ảnh giấy chứng tử của tôi gửi cho anh rồi thẳng tay chặn luôn.

 

Tôi muốn an ủi cô ấy, nhưng bàn tay đưa ra lại xuyên qua người Chu Diên.

 

Chỉ còn cách nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy qua không khí.

 

Đừng khóc nữa, ngốc quá.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo