Đức tin xưng tội - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

15

 

Lúc lấy lại tinh thần, tôi nghe thấy Tô Thừa đang hỏi tôi: “Nghe nói tiểu thuyết em viết nổi tiếng lắm, có định bán bản quyền không?”

 

“Ồ, em gái lợi hại quá nhỉ.” Kế bên, Kỳ Nghiêm cũng nhướng mày đầy hứng thú.

 

“Tiểu thuyết tên gì? Anh về bảo cấp dưới tiếp xúc thử xem.”

 

“Giá cả không thành vấn đề, chủ yếu là người nhà mình mua về làm cho yên tâm.”

 

Chỉ vài câu thôi, chuyện này hình như đã định xong rồi.

 

Khóe mắt tôi liếc thấy ánh mắt u tối của Bùi Vọng, trong lòng bỗng thấy căng thẳng.

 

“Đúng là em muốn bán bản quyền thật, nhưng em muốn để Bùi Vọng đóng nam chính trong truyện của em, có được không?”

 

Lời vừa dứt, Bùi Vọng kinh ngạc nhìn tôi.

 

Tô Thừa khẽ cau mày, còn Kỳ Nghiêm thì mỉm cười.

 

“Tất nhiên là được.”

 

Lúc này có người đến chào hỏi, Kỳ Nghiêm nâng ly rượu đi xã giao.

 

Chỉ còn lại tôi, Bùi Vọng và anh trai tôi bốn mắt nhìn nhau.

 

Cuối cùng vẫn là Tô Thừa lên tiếng trước.

 

Anh nhìn Bùi Vọng, hỏi: “Nói chuyện chút chứ?”

 

“Vâng.” Bùi Vọng gật đầu.

 

Tôi: “???”

 

Có ai hỏi ý kiến tôi chưa?

 

Nhưng tôi cũng không dám phản bác anh trai, cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn hai người họ rời đi, rồi quay sang nhìn trợ lý của Tô Thừa.

 

“Tôi nói này, có khi nào anh tôi sẽ thẳng tay rút chi phiếu ra không?”

 

Trợ lý nghĩ ngợi một chút: “Hình như tổng giám đốc không có thói quen đó.”

 

“Ồ ồ, vậy thì tốt.”

 

Không biết hai người họ đã nói gì với nhau, nhưng từ hôm đó, Bùi Vọng im hơi lặng tiếng một thời gian dài, thậm chí không sắp xếp công việc trợ lý cho tôi nữa.

 

Cho đến một đêm nọ, gần một tháng sau đó, tôi và Bùi Vọng bất ngờ lên hot search.

 

Không biết ai đã chụp được cảnh hôm đó Bùi Vọng đưa tôi về nhà, tiêu đề còn giống hệt như lời tôi từng bịa ra.

 

#Bùi Vọng hẹn hò bí mật với cô gái lạ vào ban đêm, nghi ngờ lộ chuyện tình cảm#

 

Bùi Vọng đang rất nổi tiếng, bộ phim gần nhất của anh vừa đóng máy, hot search vừa lên đã nhanh chóng lọt top 3.

 

Dân mạng ăn dưa xôn xao, các tài khoản marketing đua nhau tung tin đồn thất thiệt, Bùi Vọng trở thành tâm điểm chỉ trích.

 

Nhưng chưa kịp để dư luận lan rộng, nhiệt độ của tin tức này bắt đầu giảm nhanh chóng, nhiều từ khóa liên quan còn không truy cập được.

 

Công ty quản lý của Bùi Vọng cũng đồng thời tung ra thư luật sư đóng dấu đỏ chót.

 

Một số cư dân mạng nhạy bén đã ngửi thấy điều khác thường.

 

【Chuyện gì vậy trời? Hot search rút nhanh thế, chẳng lẽ có ông lớn nhúng tay rồi?】

 

【Tin ngoài lề nè, nghe nói cô gái kia có gia thế không đơn giản, không tiện nói thêm.】

 

【Ha ha ha, Bùi Vọng lần này cậu cũng gọi là trèo cao thành công rồi!】

 

【Vậy rốt cuộc tin đồn này thật hay giả?】

 

【Tôi thấy tám chín phần là thật đấy.】

 

Chu Diên gọi tới ngay khi thấy hot search.

 

“Chuyện gì vậy? Cậu và Bùi Vọng ở bên nhau rồi à?”

 

“Không có mà.” Tôi lúc đó cũng cuống hết cả lên.

 

Tuy biết hôm đó là Bùi Vọng đưa tôi về, nhưng không ngờ lại bị chụp được.

 

Lỡ vì tôi mà liên lụy đến Bùi Vọng thì tôi thật sự có tội lớn rồi!

 

Phải gỡ hot search ngay! Bao nhiêu tiền cũng phải gỡ!

 

Đang định gọi cho Kỳ Nghiêm nhờ giúp đỡ thì Bùi Vọng bất ngờ nhắn tin đến.

 

Bùi Vọng: Khương Úy, em đừng lo, anh sẽ tự mình lên tiếng.

 

Tôi còn lo cho tiền đồ của anh hơn cả anh, nên vội gõ chữ.

 

Khương Úy : Anh đừng xúc động! Bị bàn tán chút cũng không sao đâu, thật đấy!

 

Bùi Vọng không trả lời nữa.

 

Vài phút sau, Chu Diên gửi cho tôi một đoạn tin nhắn âm thanh gào thét dài mười giây.

 

“Cậu mau! Mau lên Weibo xem Bùi Vọng kìa aaaaa!!!”

 

Tôi nghe vậy lập tức mở Weibo, nhưng lag đến mức suýt phải out ra ngoài.

 

Mười phút sau, tôi cuối cùng cũng vào được, thì dưới bài đăng của Bùi Vọng đã nổ tung.

 

Chỉ vì Bùi Vọng đã đăng tấm ảnh chụp tôi trước máy tính, và chính thức tuyên bố:

 

Bùi Vọng V: Cô ấy là người tôi thầm yêu từ thời thiếu niên, cũng là mục tiêu để tôi không ngừng nỗ lực.

 

Tôi nhìn dòng trạng thái đó, cảm giác trong lòng giống như chai soda vị đào bị lắc mạnh, sủi bọt tung tóe.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ đến bức thư tình đã ngả màu.

 

Tình yêu không thể thổ lộ năm đó, cuối cùng cũng được phơi bày dưới ánh mặt trời.

 

“Ting—” Tin nhắn từ Bùi Vọng gửi tới.

 

Bùi Vọng: Xuống tầng đi.

 

16

 

Tôi gần như bật dậy khỏi giường, chẳng kịp thay đồ ngủ, vội khoác bừa áo phao rồi lao ra cửa.

 

Xuống tầng mới phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi.

 

Người vừa mới lên hot search – Bùi Vọng, giờ đây đang đứng sờ sờ trước mặt tôi.

 

Tôi muốn chạy tới ôm anh, lại sợ bị chụp ảnh lần nữa.

 

Thế nên đành phải rón rén bước đến, vừa đi vừa nhìn quanh.

 

“Anh, anh đến làm gì vậy, nguy hiểm lắm đó…”

 

Còn chưa nói hết câu, Bùi Vọng đã ôm chầm lấy tôi.

 

“Em lén la lén lút làm gì đấy, anh là người không thể gặp à?”

 

“Ai ya, anh chú ý chút ảnh hưởng đi, đừng động tay động chân!”

 

Tôi giãy giụa vài cái, thấy không thoát được, đành miễn cưỡng chấp nhận.

 

Tôi vùi đầu vào ngực anh, giọng buồn bực: “Em là fan sự nghiệp của anh mà.”

 

Bùi Vọng nhíu mày: “Anh tưởng em là fan nhan sắc cơ đấy.”

 

“Em là người nông cạn thế sao!”

 

“Ồ? Vậy ai là người để ảnh của anh ngay chỗ dễ thấy nhất trong phòng làm việc nhỉ?”

 

“…”

 

Tôi ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, hơi xấu hổ.

 

“Sao anh lại tự tiện tham quan nhà em vậy…”

 

“Có ai đó uống say ngủ luôn trên ghế sofa, anh còn phải đưa người về phòng, không xem sao biết đâu là phòng ngủ, đâu là phòng làm việc?”

 

Cạn lời, nói có lý quá đi mất.

 

“Thôi, gặp cũng gặp rồi, mai anh còn phải đi làm mà đúng không? Về đi.”

 

Làm trợ lý cho Bùi Vọng một thời gian, lịch trình của anh tôi rõ như lòng bàn tay.

 

Bùi Vọng: “…Em chắc chắn không có gì muốn nói với anh à?”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Vậy anh đi thật đấy.” Bùi Vọng lại giận rồi.

 

Nói là đi, nhưng bước đi cực kỳ chậm, ba bước lắc tay, năm bước quay đầu lại.

 

Tôi nhìn anh làm trò.

 

Quả nhiên, không được níu kéo khiến Bùi Vọng tức giận đỏ cả mặt.

 

“Khương Úy , em mà không giữ anh lại là anh đi thật đấy nhé!”

 

Tôi nghĩ ngợi một lát.

 

“Bùi Vọng, anh đang làm nũng à?”

 

Bùi Vọng không nói gì, mặt thì đỏ bừng.

 

Haiz, vậy tôi còn cách nào nữa chứ?

 

“Bùi Vọng, mèo nhà em biết lộn mèo đấy, anh có muốn lên xem không?”

 

Bùi Vọng ba bước thành hai quay lại.

 

“Đi thôi, anh nóng lòng muốn xem Nguyên Bảo nhà ta lộn mèo lắm rồi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo