Đức tin xưng tội - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14

 

Hôm đoàn phim đóng máy, tiểu thuyết của tôi cũng vừa lúc kết thúc.

 

Mấy tháng trôi qua, tôi đã thu hoạch được không ít, số liệu của truyện cũng bùng nổ sau khi hoàn thành.

 

Biên tập nói hiện giờ đã có khá nhiều người tìm đến ngỏ ý muốn mua bản quyền, cô ấy đang sàng lọc từng người một.

 

Buổi tiệc đóng máy hôm đó, tôi cùng với Bùi Vọng cùng nhau tham dự.

 

Cận kề cuối năm, dù Kỳ Nghiêm rất bận nhưng cũng đích thân đến nơi.

 

Chỉ là tôi không ngờ, anh trai tôi lại đi cùng anh ta.

 

Vừa thấy Tô Thừa, tôi theo phản xạ thu lại nụ cười trên mặt, ngoan ngoãn gọi: “Anh.”

 

“Ừ.” Tô Thừa đáp một tiếng, sau đó ánh mắt rơi lên người Bùi Vọng bên cạnh tôi, hơi nhíu mày.

 

Thấy vậy, Bùi Vọng rõ ràng có chút căng thẳng.

 

“Chào tổng giám đốc Tô, tôi là Bùi Vọng .”

 

“Ừm.” Tô Thừa khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

 

Tô Thừa vốn lạnh lùng như vậy.

 

Chiều hôm đó sáu năm về trước, khi lần đầu tiên anh gõ cửa nhà tôi cũng là dáng vẻ ấy.

 

Lúc đó tôi đang chuẩn bị ra ngoài đi hẹn, không ngờ vừa mở cửa đã thấy Tô Thừa và vệ sĩ sau lưng anh, khiến tôi giật nảy mình.

 

“Anh, anh tìm ai vậy?”

 

“Tiểu Úy, ai đến vậy?”

 

Mẹ tôi trong bếp thấy tôi mãi không nhúc nhích, tò mò đi ra xem, khi ánh mắt bà rơi lên gương mặt của Tô Thừa thì cũng sững người.

 

“Chào bác, cháu là Tô Thừa.”

 

Người đàn ông liếc nhìn khung cảnh trong nhà một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng trên khuôn mặt tôi, người có ba phần giống anh, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc.

 

“Bà nội bệnh nặng, muốn gặp hai mẹ con một lần.”

 

Lời vừa dứt, tôi thấy sắc mặt mẹ lập tức trở nên khó coi.

 

Nhưng cuối cùng bà vẫn gật đầu.

 

“Được, để tôi thu dọn một chút.”

 

Thế là, cuộc hẹn của tôi bị huỷ ngang, tôi bị đưa đến biệt thự nhà họ Tô, từ miệng Tô Thừa - người anh cùng cha khác mẹ này, tôi biết được thân thế thật sự của mình.

 

Không phải như mẹ từng nói là cha ruột mất sớm, cũng không phải tình tiết bị trao nhầm con như trong tiểu thuyết.

 

Cha ruột của tôi là con trai duy nhất của họ Tô giàu có, mà tôi là kết quả của cuộc ngoại tình trong hôn nhân.

 

Con riêng trong truyền thuyết, kẻ không thể xuất hiện dưới ánh sáng.

 

Năm đó, cha của Tô Thừa nghe theo sắp xếp của gia tộc, cưới vợ liên hôn thương nghiệp, rồi sinh ra Tô Thừa – đích tôn của nhà họ Tô, chỉ vài năm sau, tình cảm vợ chồng đã phai nhạt.

 

Trong một lần công tác dài ngày, ông ta giả vờ độc thân để yêu đương với mẹ tôi, kết quả là có tôi.

 

Khi mẹ tôi muốn bàn chuyện kết hôn với ông ta, mới phát hiện mình bị lừa.

 

Nhà họ Tô thế lực hùng hậu, người thường căn bản không thể chống lại, huống hồ với thân phận của cha Tô, chẳng ai tin mẹ tôi bị lừa cả.

 

Vì thể trạng yếu, nếu phá thai sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nên mẹ tôi đành sinh tôi ra, một mình nuôi nấng đến lớn.

 

Một câu chuyện rất cũ kỹ, người đàn ông gây ra tất cả thì lại biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại.

 

Khi tôi được đưa đến nhà họ Tô, mới phát hiện vì vội quá mà quên mang theo điện thoại.

 

Trong phòng bệnh bật máy sưởi rất ấm, nhưng tôi vẫn cảm thấy chân tay lạnh lẽo.

 

Não bộ dường như ngừng hoạt động, chỉ ngơ ngác tiếp nhận thông tin bên ngoài.

 

Tôi gặp người cha sinh học của mình, cũng gặp người vợ hợp pháp của ông ta.

 

Mẹ của Tô Thừa là một người phụ nữ rất đẹp.

 

Khi đối mặt với bà ấy, mẹ tôi theo bản năng cảm thấy áy náy và lúng túng.

 

“Bà Tô…” Mẹ tôi mắt đỏ hoe, không biết nên nói gì.

 

Nhưng bà Tô chỉ mỉm cười, nắm lấy tay mẹ tôi:

 

“Không sao đâu, tôi biết không phải lỗi của cô, tôi không trách cô.”

 

Nói xong, bà quay sang nhìn tôi.

 

“Cô bé này trông giống A Thừa nhà chúng tôi quá, đều giống bà nội.”

 

Bà không nói tôi giống cha ruột, chỉ nói tôi giống anh trai và bà nội.

 

Bên cạnh, cha Tô khẽ nhíu mày, như muốn phản bác.

 

Nhưng giây tiếp theo, Tô Thừa đẩy cửa bước vào, ông ta lập tức im bặt.

 

“Bà nội muốn gặp hai người.” Tô Thừa nói.

 

Thế là tôi gặp được người bà nội trên mặt sinh học của mình.

 

Người mà tôi chỉ từng thấy trên báo chí, tạp chí, biết bà là người đã một tay lập nên đế chế thương mại, cũng biết bên ngoài khen chê đủ kiểu, nhiều nhất là bàn luận về đời tư tình cảm của bà.

 

Thế giới luôn khắt khe với phụ nữ hơn.

 

Trong mắt người đời, việc bà kiếm được bao nhiêu tiền không quan trọng, mà là một người phụ nữ, leo lên được vị trí ấy nhất định phải nhờ đàn ông.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc đầu tiên tôi gặp bà, tôi biết bà không hề như lời đồn.

 

Bởi vì ánh mắt bà nhìn tôi vô cùng dịu dàng.

 

Bà yếu ớt nằm trên giường bệnh, nhưng miệng lại xin lỗi mẹ tôi:

 

“Xin lỗi nhé, là tôi không dạy nổi con trai mình, mới để cháu chịu khổ thế này.”

 

“Một mình nuôi con lớn thật không dễ dàng đúng không?”

 

“Là một người mẹ, cháu rất kiên cường, cũng rất dũng cảm.”

 

Vài lời đơn giản, khiến mẹ tôi bật khóc.

 

Bao năm qua, mẹ đã bao lần áy náy, bao lần tự trách, luôn nghĩ mình là người thứ ba phá hoại gia đình người khác, nhưng chưa ai từng nói với bà những lời như vậy.

 

“Cháu tên gì?” Bà nhẹ giọng hỏi tôi.

 

“Cháu tên là Khương Úy .” Tôi trả lời

 

“Cái tên rất hay.” Bà mỉm cười.

 

“Mẹ cháu đã nuôi dạy cháu rất tốt.”

 

Nói xong, bà đã yếu đến không nói nổi nữa, nhưng vẫn gắng sức nhìn sang Tô Thừa nói: “A Thừa, con nhớ kỹ, đây là em gái con.”

 

“Cha con chẳng ra gì, giao công ty cho nó sớm muộn gì cũng thất bại, bà đã lập sẵn di chúc rồi.”

 

“Sau khi bà mất, công ty và cổ phần sẽ để lại cho con. Sau này con là chủ nhân thực sự. Nhưng toàn bộ bất động sản, cửa hàng, trang sức và đồ quý giá dưới tên bà sẽ để lại cho Khương Úy, con không có ý kiến gì chứ?”

 

“Con không có ý kiến, bà nội.” Tô Thừa từ nhỏ đã do bà nuôi, lời của bà, anh chưa từng phản đối.

 

Chỉ có cha Tô là mặt mày biến sắc, ra khỏi phòng bệnh thì bùng nổ:

 

“Ý mẹ là gì đây? Tôi mới là con ruột của mẹ mà, sao tài sản lại để hết cho cháu nội với cháu gái?!”

 

“Câm miệng đi, còn mặt mũi mà hỏi sao hả?” Bên cạnh, bà Tô không hề che giấu sự ghét bỏ.

 

“Hồi đó bà đây lấy ông đúng là xui tận mạng, nếu không phải vì A Thừa là con ông, tôi còn chẳng muốn nhìn ông lấy một cái đâu!”

 

Nói xong, bà quay sang tôi:


“Tiểu Khương Úy, hôm nay gặp con rất vui, sau này có chuyện gì thì cứ tìm dì với anh con nhé.”

 

“Dạ, vâng ạ.” Tôi ngẩn người nhìn cảnh trước mắt, chỉ thấy một màn này hình như không giống như những nhà giàu có mà tôi tưởng.

 

Cha Tô không được vợ ủng hộ, lại quay sang nhìn mẹ tôi.

 

Thấy mẹ tôi cũng chẳng thèm để ý, ông ta nổi khùng.

 

“Tại sao cả cô cũng xem thường tôi?!”

 

Cuối cùng vẫn là Tô Thừa bước ra khỏi phòng bệnh, liếc mắt một cái, cha Tô lập tức im lặng.

 

Tôi thì được Tô Thừa đưa đến cơ sở y tế trực thuộc nhà họ Tô làm xét nghiệm ADN.

 

Thấy tôi không nói một lời nào, anh liếc tôi:

 

“Không cần căng thẳng, tài sản em sắp nhận không phải con số nhỏ đâu, đây chỉ là thủ tục bắt buộc.”

 

Tôi ngơ ngác gật đầu.

 

Thời gian chờ đợi rất dài, dù đã được Tô Thừa giục làm nhanh, tôi vẫn thấy như dài cả thế kỷ.

 

Cho đến khi kết quả xét nghiệm được đưa tận tay Tô Thừa, anh mới rời mắt khỏi tài liệu trên máy tính bảng, bước đến trước mặt tôi.

 

“Cho phép anh giới thiệu lại, chào em, Khương Úy, anh là Tô Thừa.”

 

Anh rũ mắt nhìn tôi.

 

“Là anh trai cùng cha khác mẹ của em.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo