Đức tin xưng tội - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngoại truyện - Tô Thừa

 

Ngày Bùi Vọng nhận giải Ảnh Đế, người vui mừng nhất chính là Kỳ Nghiêm.

 

"Phải nói cậu có con mắt nhìn người đúng thật!"

 

Anh ta vội vàng chạy đến văn phòng của Tô Thừa, hào hứng đến mức suýt nữa quỳ xuống.

 

"Khi cậu giới thiệu người này cho tôi, tôi còn không vui, giờ nhìn lại thật sự do tôi mắt kém, suýt nữa đã bỏ lỡ một cây hái tiền."

 

Tô Thừa đặt tờ giấy trong tay xuống, hiếm khi mỉm cười.

 

"Em gái chúng ta cũng giỏi lắm, cuốn tiểu thuyết chuyển thể thành phim đầu tay đã thành công lớn, nhà các cậu có gen kiếm tiền đấy à?"

 

Nói rồi, Kỳ Nghiêm như nhớ ra điều gì.

 

"Nhớ hồi cậu đang tuổi thiếu niên, cậu cũng suốt ngày la hét rằng sau này sẽ làm tác giả."

 

Tô Thừa: "…"

 

"Rồi hồi trung học, một đám con gái theo đuổi khen cậu đẹp trai, cậu lại bảo muốn ra mắt làm idol."

 

Tô Thừa: "…"

 

"Chậc chậc, quả thật thời gian không tha cho ai, sao giờ cậu lại thành tổng giám đốc lạnh lùng chứ?"

 

Tô Thừa thực sự bị anh bạn cũ chọc vào nỗi đau.

 

Điểm không tốt khi có một người bạn nối khố chính là vậy, lịch sử đen tối gì cậu ta cũng biết.

 

"Cậu hiểu hoàn cảnh nhà tôi mà." Tô Thừa thản nhiên nói.

 

“Điều kiện không cho phép.”

 

Nhà họ Tô chỉ có mình anh là người kế thừa, từ nhỏ anh đã do bà và mẹ nuôi lớn, lúc trẻ anh cũng có nhiều ước mơ không chín chắn, mà mẹ và bà lúc nào cũng khen ngợi anh.

 

Anh lớn lên trong tình yêu thương, nhưng khi tình cảm của cha mẹ tan vỡ, mà bản thân còn có một người em gái cùng cha khác mẹ, anh mới nhận ra mình cần phải trưởng thành rồi.

 

"Thật ra, với hoàn cảnh nhà cậu, nếu là phú nhị đại khác, họ sẽ không đối xử với con riêng như thế này đâu, cậu đúng là ngoại lệ." Kỳ Nghiêm cảm thán.

 

"Không phải lỗi của bọn họ." Tô Thừa nhẹ giọng nói.

 

Anh là người lớn lên trong tình yêu thương của hai người phụ nữ, anh hiểu việc nuôi dạy con cái của phụ nữ không dễ dàng.

 

Dù bà nội là một nhân vật huyền thoại vĩ đại, nhưng trong câu chuyện của người khác, bà lại là người phụ nữ có quá khứ tình cảm phức tạp.

 

Anh không muốn để em gái mình phải trải qua những điều tương tự.

 

Khi bà nội qua đời, nhà họ Tô rơi vào cảnh khó khăn, các cô dì chú bác họ hàng đều nhìn hai anh em như hổ rình mồi, anh chỉ có thể cho em gái chuyển trường và bảo vệ cô.

 

Sau này biết cô muốn làm tác giả, anh cũng hết lòng ủng hộ.

 

Dù sao, anh chỉ có một cô em gái mà thôi.

 

"Nói tiếp, lần đó cậu nói chuyện riêng với Bùi Vọng, nói gì vậy?"

 

Nghe vậy, Tô Thừa nhớ lại một chút rồi không nhịn được mà cười.

 

Nói gì à?

 

"Tôi nói với cậu ta, Khương Úy là là con gái duy nhất của nhà họ Tô, nhà họ Tô đã chuẩn bị một khoản hồi môn rất lớn."

 

"Rồi sao nữa, cậu yêu cầu cậu ta đưa đủ số tiền sính lễ sao?"

 

Kỳ Nghiêm gần như đã bắt đầu tính toán xem những năm qua Bùi Vọng đã kiếm được bao nhiêu tiền.

 

Nhưng dù có nhiều thế nào, cũng chẳng bằng nhà họ Tô được.

 

Tuy nhiên, Tô Thừa chỉ cười nhẹ.

 

"Không, tôi yêu cầu cậu ta vào ở rể."

 

"Cái gì?" Kỳ Nghiêm ngạc nhiên.

 

"Sau đó cậu ta không ngần ngại đáp ứng ngay lập tức."

 

"……"

 

Đúng là một người não chỉ có yêu đương.

 

Ngoại truyện - Bùi Vọng

 

1

 

Khương Úy chuyển trường.

 

Khi nghe tin này, Bùi Vọng đang nằm trên giường sốt cao.

 

Vào đêm giao thừa hôm ấy, anh một mình đứng ở quảng trường, từ sáng cho đến tối, cuối cùng vì tức giận mà đã gửi cho Khương Úy một tin nhắn.

 

【Khương Úy, tôi không đợi cậu nữa.】

 

Lúc đó anh nghĩ, Khương Úy chỉ bận việc đột xuất nên không đến được.

 

Nhưng không ngờ lần sau anh nghe được tin của cô, lại là chuyện cô chuyển trường.

 

Rõ ràng ngày hôm trước, cả hai còn ngồi cùng nhau mơ về tương lai, rõ ràng Khương Úy còn hứa sẽ làm quản lý cho anh...

 

Đồ lừa đảo.

 

2

 

Vào ngày nhận được lời mời tham dự buổi họp lớp, Bùi Vọng vừa mới quay xong phim cả đêm.

 

Thời gian đó anh bận rộn không thở nổi, khi thấy tin nhắn, anh định từ chối như mọi lần, nhưng khi nhận được tin nhắn của Chu Diên, anh lại im lặng.

 

Chu Diên nói, Khương Úy cũng sẽ đến.

 

Anh do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn xin nghỉ nửa ngày với đoàn phim.

 

Lý do là để tham dự buổi họp lớp cấp ba.

 

Khi gặp lại Khương Úy lần đầu tiên, anh vốn định lạnh lùng hỏi cô là ai.

 

Nhưng khi nhìn thấy Khương Úy rơi nước mắt, trái tim anh như bị xiết lại.

 

"Em khóc cái gì?"

 

Anh vừa hỏi xong, theo phản xạ muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng khi nhận ra đây là hoàn cảnh nào, anh đành phải ngừng lại.

 

Đáng chết.

 

Không phải đã nói là phải lạnh nhạt với cô một chút sao?

 

Sao vừa gặp mặt đã không kiềm chế được thế này?

 

Đúng là chẳng được nước non gì.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo