Dụng Ý Khó Lường - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Năm đầu tiên kết hôn sắp đặt với Lương Cư Chính, tôi đã chịu hết nổi rồi.


Anh lớn hơn tôi mười tuổi.


Bề ngoài trông ôn hòa, lịch lãm, nhưng thực chất lại đ//ộc đoán, chuyên quyền.


Thích quản người khác.


Tất cả mọi người trong nhà đều bị anh quản.


Đặc biệt là quản tôi cứ như quản con gái.


Không cho ăn đồ lạnh, không cho thức khuya, không cho ở lại qua đêm bên ngoài.


Chính vì thế mà tôi ấm ức đến phát đ//iên!


Tối qua chỉ vì tôi ăn thêm một hộp kem mà sáng nay anh đã ra lệnh cho quản gia dọn sạch ngăn đá tủ lạnh.


Tôi choáng váng, đẩy thẳng cửa phòng sách của anh ta, lên tiếng chất vấn: "Lương Cư Chính, anh có cần phải làm vậy không? Em chỉ ăn thêm một hộp kem thôi mà, anh không chừa lại cho em một hộp nào cả!"


Lúc này anh đang ngồi trước bàn xem máy tính, trên sống mũi gác một cặp kính gọng vàng, anh thong thả đáp lại và cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Hứa với anh không ăn v//ụng nữa, anh sẽ cân nhắc việc lấp đầy tủ lạnh trở lại."


Tôi đứng ở cửa hét vào mặt anh: "Anh nói mà không giữ lời!"


"Trước khi kết hôn, anh đã hứa với bố em, nói sẽ không ràng buộc em, sẽ tôn trọng ý muốn của em!"


Anh đột nhiên dừng tay gõ phím và quay đầu nhìn tôi.


Lông mày anh hơi nhíu lại: "Trên gi//ường anh rất tôn trọng em."


Mặt tôi lập tức đỏ bừng, sau đó tôi bước tới đập mạnh vào bàn.


"Anh đừng có đánh trống lảng!"


Nhưng tai tôi lại không kìm được mà đỏ ửng lên: "Chúng ta đang nói chuyện kem mà!"


Lương Cư Chính đột nhiên xoay ghế lại, sau đó anh bất ngờ vươn tay k//éo tôi ngồi lên đùi anh: "Trên giường anh có thể nghe theo em, nhưng dưới giường, em cũng nên nghe lời anh."


Nhìn anh nghiêm túc nói những chuyện không đứng đắn, tôi tức đến mức đưa tay đẩy mạnh anh ra: "Anh đúng là đồ ng//ang ng//ược!"


Anh khẽ nhướng mắt rồi nhàn nhạt đáp lại: "Ừ, chỉ với mình em thôi."


Tôi tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.


Mãi đến tối, Lương Cư Chính mới đến dỗ tôi.


Anh tắm xong thì vào phòng ngủ phụ, sau đó vòng tay ôm tôi từ phía sau, còn hôn lên vành tai tôi: "Vẫn còn giận à?"


Tôi quay người đẩy anh ra và còn muốn đá anh xuống giường.


Nhưng lại bị anh nắm lấy mắt cá chân, tay kia thì đỡ lấy eo tôi.


"Tối nay em chủ động, được không?"


Tôi mắng anh là đồ không biết xấu hổ.


Thấy tôi không chịu hợp tác, anh lại chuyển sang cắn vào những chỗ nh//ạy c//ảm của tôi.


Nghe thấy tiếng tôi nức nở kêu đau, anh mới từ tốn hôn lên đuôi mắt tôi.


“Sau này có nghe lời ông xã không?”


Tôi tức giận c//ắn một phát vào vai anh.


Tên đàn ông đáng ghét!


2


Bữa sáng hôm sau, tôi cố ý không ngồi cùng anh.


Lương Cư Chính liếc tôi một cái, rồi bình thản nói: “Tuần này anh đi công tác, chắc khoảng nửa tháng mới về.”


Tôi cúi đầu uống sữa giả vờ như không nghe thấy, cũng chẳng thèm để ý đến anh.


Anh thấy thế vẫn không giận, mà chỉ quay sang dặn dò dì giúp việc Lưu: “Sau khi tôi đi, nhớ đừng cho cô ấy ăn đồ lạnh.”


Câu nói đó khiến tôi tức đến mức chẳng còn khẩu vị gì nữa.


Tôi đặt đũa xuống, rồi đứng dậy rời bàn.


Không lâu sau, dì Lưu lại đến mời tôi: “Cô chủ, ông chủ mời cô qua ăn hết bữa sáng ạ.”


Tôi ngồi trên sofa bực bội nói: “Tôi no rồi.”


Dì Lưu biết tính tôi nên cũng chẳng khuyên thêm mà chỉ khẽ gật đầu rồi quay người đi.


Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên.


Ngón tay thon dài của Lương Cư Chính chạm nhẹ vào má tôi, giọng anh dịu dàng dỗ dành: “Anh đi đây.”


Tôi quay gáy về phía anh ta, hừ một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm.


Anh đột nhiên bế bổng tôi lên.


“Không được giận nữa, hửm?”


Mặt anh áp s//át vào tôi và còn mang theo ánh mắt nóng rực.


Tôi bất giác rụt đầu lại, và trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhìn thấy hai người thư ký đang đứng cách đó không xa.


Cả hai vẫn duy trì tư thế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và giả vờ như chẳng thấy gì.


Tôi vội vịn vào anh để đứng vững, đỏ mặt nói nhỏ: “Đi đường cẩn thận.”


Lúc này anh mới hài lòng khẽ nhếch khóe môi, sau đó anh cúi xuống ôm tôi một cái rồi mới cùng thư ký rời khỏi nhà.


Sau khi Lương Cư Chính đi, cuối cùng tôi cũng được tự do.


Thế nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu.


Trong nhà không có kem nên niềm vui cũng vơi đi một nửa.


Tôi tức đến mức không ngủ được, nên gọi điện cho cô bạn thân để than thở.


Bạn thân tôi cứ cười mãi: “Lương tổng quản cậu nghiêm thế à? Chẳng phải anh ấy trông rất ôn hòa và lịch lãm sao?”


“Toàn là gi//ả d//ối thôi.” Tôi bực bội đáp: “Anh ta là một kẻ cực kỳ độc đoán.”


“Thôi được rồi.” Cô bạn cười chán chê rồi mới an ủi tôi: “Người ta cũng là quan tâm cậu thôi mà, sợ cậu ăn nhiều bị đau bụng, lại tái phát v//iêm d//ạ d//ày phải nh//ập v//iện.”


“Lúc đầu tớ cũng khuyên cậu đừng cưới chồng gi//à, cậu lại bảo chồng gi//à biết thương người, chồng gi//à đẹp trai.”


“Tớ thấy chắc cậu chỉ nhìn thấy mỗi cái đẹp trai thôi.”


3


Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi đúng là mê mẩn Lương Cư Chính vì vẻ đẹp trai của anh.


Vẻ ngoài của anh có phần rắn rỏi, ngũ quan sắc nét.


Xương chân mày cao, sống mũi cao.


Thân hình cao gần một mét chín, vai rộng chân dài.


Nghe nói anh có một phần tư dòng máu Đức.


Hồi đó tôi mê mẩn mấy bộ truyện về con lai đáng yêu nên bất giác nảy sinh ý định muốn sinh một đứa con lai.


Vì vậy, khi nghe nói sẽ kết hôn sắp đặt với anh, tôi đã không phản đối.


Bây giờ nghĩ lại, đúng là tôi bị đ//iên rồi!


Tôi và Lương Cư Chính tổng cộng gặp nhau ba lần.


Lần gặp đầu tiên là ở lễ tốt nghiệp đại học của tôi.


Với tư cách là đại diện sinh viên xuất sắc, hôm đó tôi đại diện sinh viên lên sân khấu phát biểu.


Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã nhìn thấy Lương Cư Chính ngồi ở hàng ghế đầu.


Anh mặc một bộ vest đen, dáng người thẳng tắp.


Khí chất lạnh lùng, cao quý trông vô cùng nổi bật giữa đám đông.


Lần gặp thứ hai là ở nhà họ Lương, trong tiệc sinh nhật của ông nội Lương.


Lúc đó tôi mới biết hóa ra anh là người con trai cả đã m//ất t//ích nhiều năm của nhà họ Lương.


Khi anh hai tuổi, vì sự sơ suất của bảo mẫu nên bị bọn buôn người b//ắt c//óc và mất tích suốt hơn một năm.


Chuyện này từng gây chấn động cả giới thượng lưu, thậm chí dù tôi sinh sau đ//ẻ muộn cũng đã từng nghe qua tin đồn đó.


Sau khi tìm lại được, nhà họ Lương đã đưa anh ra nước ngoài, mãi đến năm ngoái anh mới trở về để kế thừa gia nghiệp.


Trong giới, người ta vẫn luôn truyền tai nhau những câu chuyện về anh.


Ông trùm ngân hàng đầu tư ở phố Wall, người thừa kế hàng đầu của nhà họ Lương.


Con người kín tiếng, lạnh nhạt, gần như chưa từng xuất hiện tại các sự kiện xã giao.


Còn lần thứ ba... là ở trên giường của anh.


Khi tỉnh dậy, tôi quấn chăn trong sự bối rối.


Anh thì lại rất bình tĩnh đeo cho tôi một chiếc nhẫn: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”


Chúng tôi nhanh chóng đăng ký kết hôn, nhưng vẫn chưa tổ chức đám cưới.


Tôi đã từng nghĩ, kết hôn sẽ là chuyện rất thú vị.


Nhưng bây giờ tôi lại thấy nó thật vô vị.


Đặc biệt là khi nghe cô bạn thân kể rằng bạn trai cô ấy đi xem concert cùng, còn mặc cả bộ đồ gấu trúc để tạo bất ngờ trong ngày sinh nhật cô ấy.


Thì tôi lại càng thấy gh//en t//ị.


Lương Cư Chính chắc chắn sẽ không bao giờ làm những chuyện “mất mặt” như vậy….

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo