Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4
Lương Cư Chính đi công tác ba ngày, ngày nào cũng có quà từ nơi khác gửi về.
Tôi bóc quà đến phát chán nên nhắn tin bảo anh đừng mua nữa.
Miệng thì anh đồng ý, thế nhưng ngày hôm sau quà vẫn tiếp tục được gửi đến.
Khi mẹ chồng đến, tôi vừa mới thức đêm đọc xong một cuốn tiểu thuyết có kết thúc buồn.
Thấy hai quầng mắt đỏ hoe của tôi, bà ấy cứ ngỡ tôi bị Lương Cư Chính bắt nạt.
Sau khi tôi giải thích xong, mẹ chồng kéo tôi đi làm SPA.
Vừa massage, bà ấy vừa dặn dò tôi.
“Du Du à, công việc Cư Chính bận rộn, đôi khi có thể lơ là con, mẹ mong con có thể thông cảm cho nó nhiều hơn.”
“Hai đứa cũng kết hôn được một thời gian rồi, nhân lúc còn trẻ mau có một đứa con đi, mẹ sẽ trông cháu cho.”
Tôi ngoan ngoãn lắng nghe, nhưng thật ra vào tai này rồi nhanh chóng ra tai kia.
Sinh một đứa nhóc cứng nhắc giống anh sao, tôi không muốn đâu.
Khi ngâm mình trong suối nước nóng, tôi cầm điện thoại lướt Weibo.
Đột nhiên tôi nhìn thấy tin hot search đứng đầu bảng giải trí.
#Chủ tịch tập đoàn Lương thị bất ngờ xuất hiện tại concert của Tô Anh#
Tôi bấm vào xem.
Tô Anh mặc một chiếc váy hai dây màu đen gợi cảm đang đứng giữa sân khấu.
Ánh mắt cô ta nhìn về một hướng nào đó dưới khán đài, sau đó kích động hô lên:
“Cảm ơn Lương tổng đã đến ủng hộ concert của tôi!”
Máy quay nhanh chóng lướt qua, và hình ảnh Lương Cư Chính xuất hiện ở hàng ghế VIP.
Hai tay anh đan vào nhau, dáng vẻ lười biếng ngồi trên sofa.
Bên cạnh anh còn có một người đàn ông khác, chính là nam thần tượng đang nổi tiếng.
Tôi đột nhiên cảm thấy khó thở, và lồng ngực cũng có cảm giác tắc nghẽn khó chịu.
Tô Anh là đại mỹ nhân quyến rũ trong giới, cũng nổi tiếng là một “yêu nữ”.
Nghe nói tất cả công tử trong giới đều từng quỳ gối dưới chân cô ta.
Nhưng không ai trong số họ có thể thật sự chinh phục được cô ra, nghe mọi người đồn là cô ta vẫn đang chờ Lương Cư Chính.
Cô ta và anh, có thể coi là thanh mai trúc mã. Nhà họ Tô từng là một trong những gia tộc được nhà họ Lương cân nhắc để liên hôn.
Nhưng sau đó lại không thành, kể từ đó lời đồn nổi lên không dứt. Một trong những nguyên nhân được nhắc nhiều nhất là vì Tô Anh đã gia nhập làng giải trí.
Tôi nhìn những tấm ảnh và bài “đẩy thuyền” đang leo top hot search và chợt bật cười.
Hóa ra, chuyện “mất mặt” không phải là không làm, mà chỉ là không làm... vì tôi.
Điện thoại tôi bỗng nhiên rung lên, là cô bạn thân gửi tin nhắn đến.
[Du Du, cậu nhất định phải bình tĩnh.]
[Lương tổng chắc chỉ là được mời tham dự thôi.]
Tôi siết chặt điện thoại, sau đó mở khung chat giữa tôi và Lương Cư Chính lên.
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở buổi sáng anh hỏi tôi bữa sáng ăn gì, lúc đó tôi chỉ trả lời một câu rồi thôi.
Tôi chia sẻ bài Weibo có hơn mười nghìn lượt thích kia cho anh, và còn kèm theo dòng nhắn:
[Phiền Lương tổng xử lý ổn thỏa tin đồn.]
[Nếu muốn ly hôn, tôi có thể ký tên bất cứ lúc nào.]
Sau khi gửi xong, tôi dứt khoát tắt máy, nhắm mắt, và tiếp tục tận hưởng làn nước ấm đang vờn quanh người.
Dù sao thì đây cũng là cuộc hôn nhân sắp đặt, không có tình yêu, chỉ có nghĩa vụ. Chút cảm tình được gầy dựng từ việc “lên giường” cũng giống như viên sỏi ném xuống hồ nước vậy, chỉ vang lên một tiếng nhỏ rồi nhanh chóng tan biến.
Mẹ chồng đưa tôi về nhà, thấy sắc mặt tôi uể oải, bà ấy lại đưa cho tôi một chiếc thẻ bảo đi mua vài chiếc túi hay đến cửa hàng trang sức của bà ấy chọn ít món đeo chơi.
Tôi chẳng thấy hứng thú gì nên tiện tay vứt chiếc thẻ sang một bên rồi gọi điện cho cô bạn thân.
Cô ấy nhận ra tâm trạng tôi không ổn nên hỏi: “Cậu thấy tin tức rồi à?”
“Ừm.”
“Vậy cậu định sao?”
Tôi thản nhiên đáo: “Ly hôn thôi.”
Theo hợp đồng, tôi được chia bốn mươi phần trăm tài sản — hoàn toàn không lỗ chút nào.
Cô bạn nghe tôi nói thế thì bỗng phì cười: “Dựa vào đâu mà ly hôn? Cậu có làm gì sai đâu. Ai làm tiểu tam thì người đó mới đáng xấu hổ.”
“Cô ta làm nghệ sĩ mà dám chen vào hôn nhân người khác? Fan hâm mộ của cô ta chỉ cần nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ dìm chết cô ta rồi!”
Lời cô ấy khiến tôi thấy dễ chịu hơn, thế là chúng tôi say sưa nói chuyện với nhau suốt hai tiếng đồng hồ.
Khi cúp máy, tôi tình cờ liếc qua bảng tin thì thấy hot search đã được gỡ xuống, nhưng tin nhắn tôi gửi cho Lương Cư Chính vẫn chưa có hồi âm.
Tốt lắm.
Anh có thể hẹn hò với thanh mai, thì tôi cũng có thể hẹn hò với người mẫu nam.
Tôi rủ cô bạn thân cùng đến quán bar của anh họ tôi. Anh họ tôi nổi tiếng là một tay chơi chính hiệu nên rất biết cách khiến không khí thêm náo nhiệt.
Nghe tôi nói muốn tìm người mẫu nam, anh ta gọi cả dàn đến, rồi vung tay cười nói: “Thích ai thì tự chọn.”
Kế tiếp anh ta còn khoác vai tôi, và ghé sát tai trêu: “Em chơi kiểu này, Lương Cư Chính không quản à?”
Tôi liếc anh ta một cái, rồi lạnh nhạt đáp lại: “Chỉ cần anh giữ mồm giữ miệng là được rồi.”
Rồi tôi quay lại bàn của mình, được một nhóm người mẫu nam vây quanh, mời rượu trong tiếng nhạc đập dồn.
Kể từ khi bị Lương Cư Chính quản thúc, đã lâu lắm rồi tôi mới được vui vẻ như thế này.
Ly này nối tiếp ly khác, ai mời cũng không từ chối.
Khi men rượu đã ngấm, tôi dựa vào vai một người mẫu nam, mang theo giọng điệu lười biếng lên tiếng: “Nghề của các anh có dễ làm không?”
Mắt anh ta sáng lên, sau đó cố ý hạ thấp giọng: “Cũng ổn ạ. Được ngồi uống rượu với các chị gái xinh đẹp, nếu có hứng thì còn có thể tạo ra vài câu chuyện tình nữa.”
Tôi “ồ” một tiếng rồi khẽ cười: “Các phú bà đến chỗ anh có nhiều không?”
“Cũng kha khá ạ.” Anh ta đáp, rồi sau đó còn trêu thêm: “Nhưng phú bà vừa xinh vừa giàu như chị thì hiếm lắm. Chắc chị không thiếu người theo đuổi đâu nhỉ?”
“Tôi kết hôn rồi.”
Tôi xua tay với đối phương rồi định giơ tay lên để khoe nhẫn, nhưng giữa đường lại bất ngờ sững lại — ngón tay trống trơn.
Anh chàng người mẫu liếc nhìn tôi rồi bật cười: “Xem ra chồng chị không yêu chị lắm nhỉ, đến nhẫn cũng chẳng buồn mua.”
Tôi bối rối nhướn mày: “Anh thì biết cái gì, tôi đây là đang khiêm tốn.”
Người nọ nghe thấy thế thì phá lên cười: “Khiêm tốn? Một chiếc nhẫn mà cũng thành khoe khoang à?”
Tôi ngả người ra sau ghế sofa và cũng chẳng buồn giải thích.
Chiếc nhẫn Lương Cư Chính tặng tôi quá lớn, lần trước đeo ra ngoài làm rơi, anh đã cho người tìm suốt cả đêm mới thấy. Sau khi bố tôi biết chuyện gọi tôi về mắng một trận, lúc ấy tôi mới biết chiếc nhẫn đó trị giá năm triệu đô la Mỹ.
Từ đó tôi quyết định cất nó vào két sắt, còn bình thường chỉ đeo một chiếc nhẫn trơn cùng kiểu với chiếc trên tay anh. Lúc tắm xong để chuẩn bị ra ngoài thì tôi lại quên đeo vào.
Nhưng như vậy lại càng hay — tiện cho tôi tán mấy em trai trẻ.
Tôi chỉ vào anh chàng đẹp trai nhất, rồi bảo anh ta sang tiếp rượu cho cô bạn thân. Cô ấy hoảng hốt xua tay: “Cậu đừng có hại tớ! Người nhà tớ hay ghen lắm, chúng mình uống rượu thôi là được rồi.”
Tôi không vui bĩu môi: “Trọng sắc khinh bạn!”
Cô ấy bất lực ôm lấy tôi, sau đó giật ly rượu trong tay tôi: “Cậu uống ít thôi, ngoan nào. Đừng làm gì để phải hối hận.”
Thật ra tôi cũng chẳng định làm gì quá đáng. Chỉ là muốn xả stress một chút thôi.