Dụng Ý Khó Lường - Chương 8 - Hoàn

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mọi người có mặt đều được một trận cười vỡ bụng trước lời tuyên bố ngây thơ của tôi khi ấy. Mẹ tôi xấu hổ vội vàng bảo tôi buông tay ra, nhưng tôi cứ nhất quyết không chịu, thậm chí còn quay người ôm lấy anh. Khi đó tôi còn nhỏ nên chỉ có thể ôm đến ngang eo của Lương Cư Chính.


Cuối cùng, mẹ đành dùng điều kiện “sẽ đưa con đến công viên giải trí” để trao đổi, và tôi mới chịu buông tay. Chuyện ấy nhờ vậy mới tạm kết thúc.


Sau này, khi hôn sự giữa tôi và Lương Cư Chính được sắp đặt, mẹ vẫn còn cảm khái: “Cứ tưởng duyên phận của hai đứa thật kỳ lạ. Ai ngờ con lại thực hiện đúng lời hứa năm ấy. Thế mà bây giờ con lại bảo không nhớ gì sao?”


Tôi vội vàng chối: “Nhớ mà, nhớ chứ… chỉ là không rõ lắm thôi.”


Bảo sao tôi không nhớ, vì đây rõ ràng là lịch sử đen tối nhất đời tôi. Hóa ra tôi mê trai đẹp từ khi còn bé. Cũng chính vì thế mà tôi không còn mặt mũi nào để nhắc lại chuyện này với Lương Cư Chính nữa.


Sau ngày hôm đó, các chủ đề liên quan đến Tô Anh và Lương Cư Chính trên mạng đồng loạt biến mất. Tôi nghi ngờ là do anh ra tay, nhưng anh chỉ thản nhiên đáp: “Anh chưa kịp làm gì thì đã có người xử lý rồi.”


Ngoài anh ra, tôi chỉ có thể nghĩ đến mẹ chồng, người luôn coi trọng danh tiếng nhà họ Lương đến mức gần như khắt khe. Nghe nói bà ấy đã sớm cảnh cáo Tô Anh và nhà họ Tô, và còn dặn bọn họ không được tạo thêm bất kỳ scandal nào.


Sau khi phát hiện Tô Anh đã đeo trang sức mượn từ cửa hàng của mình, mẹ chồng lập tức cho sa thải nhà thiết kế rồi thu hồi sợi dây chuyền sapphire đó để đem đi đấu giá. Tôi không can thiệp và cũng chẳng mấy quan tâm. Đứng từ góc độ kinh doanh mà nói, Tô Anh là một ngôi sao có danh tiếng, việc cô ta đeo trang sức của thương hiệu nhà họ Lương dĩ nhiên sẽ mang lại lượng chú ý không nhỏ.


Thế nhưng, mẹ chồng chỉ thản nhiên nói: “Trang sức của mẹ không cần ngôi sao làm đại diện.”


Quả thật, những báu vật chỉ giới thượng lưu mới có thể chạm tới thì đâu cần phô trương. Thứ đáng giá vốn dĩ không cần phải lên sàn đấu hay trở thành hàng hot để chứng minh giá trị của nó.


Sau đó bà ấy chậm rãi chuyển chủ đề, giọng điệu thản nhiên như thể chỉ đang nhắc chuyện thường nhật: “Nếu nhất định phải chọn người đại diện thì hay là con làm đi. Vừa tiết kiệm được một khoản tiền.”


Tôi: “…” Không biết là nên cảm thấy vinh dự hay nên thấy bị “lợi dụng nhân công giá rẻ”.


Đám cưới được chuẩn bị suốt nửa năm, cuối cùng cũng ấn định tổ chức vào mùa xuân. Thế nhưng, khi tôi đang nếm thử các món trong thực đơn tiệc cưới, một chuyện bất ngờ đã xảy ra — tôi mang thai, hơn nữa lại là song sinh.


Lương Cư Chính sợ tôi mệt nên lập tức muốn hoãn đám cưới. Tôi thì không đồng ý, vẫn muốn kiên trì tổ chức. Tuy nhiên, chỉ còn ba ngày nữa là đến hôn lễ, tôi đã nôn đến mức không thể dậy nổi nên đành phải hủy bỏ. Anh nói đợi sinh xong rồi tính.


Sau này, khi tôi sinh con, Lương Cư Chính lại nhắc đến đám cưới. Tôi bảo: “Đợi thêm chút đi, đợi em lấy lại dáng.” Thế rồi một năm nữa lại trôi qua.


Trong ngày sinh nhật đầu tiên của hai con, anh lại nhắc chuyện cũ. Tôi cười và nói: “Đợi tụi nhỏ đi vững đã, cho chúng làm phù rể, phù dâu cũng hay.” Rồi thêm một năm nữa.


Đến năm thứ ba, tôi và Lương Cư Chính cùng tham dự đám cưới của Tô Anh và Tống Kỳ Dã.


Tô Anh đến chào, giọng điệu có phần hòa nhã hơn xưa: “Tôi kết hôn rồi, cô không cần phải đề phòng tôi nữa. Tổ chức đám cưới đi thôi.”


Tôi không nhịn được mà đảo mắt đáp: “Hai vợ chồng cô nghĩ nhiều quá rồi đấy.”


Cô ta thoáng đỏ mặt, khẽ nói: “Cô không ghét tôi sao?”


Tôi bĩu môi một cái, rồi nhàn nhạt đáp lại: “Nói là ghét thì không hẳn, chỉ là không có cảm tình. Dù sao cũng không thể làm bạn được.”


Chuyện đám cưới tôi cứ trì hoãn hết năm này đến năm khác. Thế nhưng, trong suốt quãng thời gian đó, Lương Cư Chính vẫn luôn ở bên tôi.


Anh cùng tôi đi xem concert, đi Disneyland, cùng ăn kem trên đường, cùng thức khuya xem phim, và đôi khi cùng tôi ở lại qua đêm bên ngoài chỉ để đổi gió một chút. Chuyện có thể làm, không thể làm, chúng tôi đều đã làm hết một lượt.


Hôm nay, sau khi lại một lần nữa từ chối anh, Lương Cư Chính bỗng nhiên im lặng. Không nói gì, anh bế con gái ra khỏi phòng ngủ. Tôi hơi khó hiểu nên nhìn theo bóng anh khuất dần sau cánh cửa.


Mẹ chồng và mẹ tôi ngồi trong phòng khách cùng lúc nhìn tôi, ánh mắt hai người bọn họ đều ngầm ra hiệu: “Mau ra xem đi.”


Tôi thở dài rồi bế con trai đi ra ngoài. Trong phòng khách, anh đang ngồi trên sàn, cô con gái nhỏ thì ngồi  trong lòng anh. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng nấc nghẹn nhỏ xíu vang lên trong không gian yên tĩnh.


Tôi khựng lại. Phải mất vài giây tôi mới nhận ra Lương Cư Chính đang khóc.


Con gái nhìn thấy bố khóc, gương mặt tròn xoe lộ rõ vẻ bối rối, miệng há ra khẽ gọi một tiếng “cha”, rồi nước mắt cũng nhanh chóng trào ra theo.


Tôi ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi bước đến và vươn tay khẽ chạm lên má anh. “Lương Cư Chính… anh…”


Anh ngẩng đầu lên, giọng khàn nghẹn, đôi mắt lúc này đã trở nên đỏ hoe: “Chúng ta… sẽ kết hôn ngay… không đúng… là sẽ làm đám cưới…”


Lời chưa dứt, hai đứa trẻ cũng bắt đầu khóc toáng lên theo anh. Một người lớn, hai đứa nhỏ, ba đôi mắt đỏ hoe cùng nhìn tôi.


Trong giây phút đó, tôi vừa muốn cười lại vừa muốn khóc. Tôi thật sự không biết nên dỗ ai trước.


Dỗ không nổi mà!


(Hết)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo