Dụng Ý Khó Lường - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi cong môi và nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi có chụp cô đâu.”


Ngay khi lời vừa dứt, nụ cười trên môi cô ta lập tức biến mất. Ánh mắt dịu dàng khi nãy đổi sang lạnh lùng, giọng nói mang chút sắc bén: “Cô Trần chưa từng tham gia những dịp như thế này nên mong cô tuân thủ quy tắc.” Cô ta dừng một nhịp rồi nói tiếp với giọng điệu tràn đầy ý tứ: “Đừng làm mất mặt Cư Chính thì hơn.”


Từng chữ đều nói nhỏ nhưng rơi vào tai tôi lại rõ ràng đến rợn người.


Tôi không thay đổi sắc mặt, chỉ cầm điện thoại lên rồi nhấn nút gọi: “Em bị lạc đường rồi.”


Không lâu sau, Lương Cư Chính và Tống Kỳ Dã cùng bước đến. Tôi lập tức lên tiếng, giọng bình thản nhưng không giấu được ý trêu chọc: “Cô Tô muốn xem điện thoại của em. Anh nói xem, em có nên cho cô ta xem không?”


Tô Anh giải thích với giọng nhỏ nhẹ và đầy vẻ bị hại: “Cư Chính, em thấy cô ấy chụp em. Anh biết mà, em ghét nhất là bị chụp lén.”


Tống Kỳ Dã đứng cạnh cười tủm tỉm: “Lương phu nhân, chụp lén là không tốt đâu.”


Tôi liếc anh ta một cái nhưng không nói thêm lời nào, sau đó ném thẳng điện thoại cho Lương Cư Chính. Anh cúi đầu xem vài giây, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Anh: “Cô ấy không chụp em.”


Tô Anh thoáng cắn môi, ngay lúc cô ta còn định nói thêm thì...


Giọng quen thuộc của ông anh họ tôi bỗng nhiên vang lên phía sau: “Ơ, em chụp anh làm gì thế, em rể?”


Không khí thoáng chững lại một nhịp, bởi vì ánh mắt mọi người cùng đổ dồn về phía tôi. Tô Anh lập tức hiểu ra, sắc mặt cô ta lập tức trở nên đỏ bừng, ánh nhìn thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt rồi nhanh chóng biến mất.


Tôi cầm lại điện thoại và mỉm cười nhìn cô ta: “Tôi không tham gia những dịp như thế này vì không cần phải đi tiếp rượu.” Sau đó, tôi liếc qua Tống Kỳ Dã với ánh nhìn đầy lạnh lùng và sắc bén: “Anh cũng đáng để tôi chụp lén à?”


Tôi hừ khẽ rồi quay người bỏ đi.


Phía sau, Tống Kỳ Dã bật cười, rồi nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Bảo sao cậu không đưa cô ấy ra ngoài, tính cách kiêu ngạo thế này.”


Lương Cư Chính đáp ngắn gọn: “Là cậu tự tiện.”


Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên đặc quánh. Tống Kỳ Dã cứng họng, khi anh ta còn chưa kịp nói gì thì Lương Cư Chính đã nhanh chóng bỏ lại một câu trước khi rời đi: “Đắc tội với bà xã của tôi, hợp tác mà cậu vừa nói, chính thức hủy bỏ.”


Tống Kỳ Dã đứng sững tại chỗ cười gượng hai tiếng, sau đó nhỏ giọng chửi thề một câu.


Bữa tiệc tối hôm đó, Tống Kỳ Dã vẫn lẽo đẽo theo sau tôi và không ngừng cố gắng xin lỗi. Nhờ thế tôi mới biết anh ta là nghệ sĩ thuộc công ty con của tập đoàn Lương thị, và cũng là Tống tứ thiếu gia của nhà họ Tống, gia tộc có quan hệ giao hảo nhiều đời với nhà họ Lương. Anh ta thích Tô Anh, người lớn hơn mình năm tuổi, nhưng lại luôn bị từ chối. Mãi đến khi biết Tô Anh thích Lương Cư Chính, anh ta mới nảy ra ý định nhờ chồng tôi làm người mai mối.


Tôi tức đến bật cười: “Nhờ tình địch làm người mai mối, anh ta bị ngốc à?”


Lương Cư Chính chỉ khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”


Anh dừng lại một thoáng, rồi lại chậm rãi sửa lời tôi: “Không phải tình địch. Anh và hai người họ không có quan hệ gì.”


Tôi không vui hất cằm: “Nhưng mà hai người là thanh mai trúc mã mà~ sao lại không có quan hệ chứ?”


Lương Cư Chính bật cười rồi khẽ véo mũi tôi. Giọng anh lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Anh và cô ta đúng là có quen biết từ nhỏ, nhưng anh ra nước ngoài từ rất sớm. Thực tế anh chỉ gặp lại cô ta vài lần trong những buổi tiệc nên không thể gọi là thân quen. Càng không thể đại diện cho việc giữa anh và cô ta có mối quan hệ đặc biệt nào.”


Tôi lặng im không nói gì. Thật ra trong lòng tôi cũng biết rõ, ánh nhìn của anh khi nói về Tô Anh hoàn toàn không mang chút cảm xúc nào. Nếu thật sự có thì anh đã chẳng cưới tôi, và càng không thể đối với tôi như vậy, cuồng nhiệt, nghiện ngập, chẳng chút che giấu.


Lương Cư Chính nghiêng đầu dùng cằm cọ nhẹ lên má tôi: “Với lại, nếu nói gặp nhau từ nhỏ đã là có quan hệ, thì em và anh cũng có quan hệ rồi.”


Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh và trên mặt không giấu nỗi vẻ kinh ngạc: “Hả? Em và anh gặp nhau từ nhỏ sao?”


Sao có thể chứ? Tôi cố lục tìm trong trí nhớ nhếch nhác, nhưng hoàn toàn trống rỗng.


Anh im lặng khá lâu, rồi đột nhiên buông tôi ra đi về phía bàn làm việc. Anh kéo ngăn kéo ra để lấy một vật gì đó, kế tiếp nhanh chóng quay lại và chìa tay về phía tôi.


Lòng bàn tay anh mở ra, trong đó là một chiếc khoen lon bạc nhỏ, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.


Tôi ngẩn người: “Đây là gì?”


“Nhẫn khoen lon.”


“Hả?” Tôi bật cười: “Đây chẳng phải là khoen lon nước ngọt sao?”


Tôi cười đến nghiêng cả người: “Lương Cư Chính, anh có bị ngốc không, mà lại coi thứ này là nhẫn à…”


Nói đến nửa chừng thì cả người tôi bỗng khựng lại. Một đoạn ký ức mờ nhạt bất ngờ lóe lên trong đầu.


Năm tôi tám tuổi được mẹ dẫn theo dự đám cưới của bạn bà ấy. Cô bé cầm hoa ban đầu không chịu lên sân khấu, thế là tôi — đứa trẻ luôn tò mò và háo thắng — đã xung phong nhận nhiệm vụ.


Lúc đó, tôi đặc biệt thích chiếc nhẫn mà cô dâu đeo. Khi buổi lễ kết thúc, vừa đưa bó hoa đi, tôi quay người khóc nức nở khiến cả khán phòng bật cười.


Mẹ kiên nhẫn dỗ tôi, rồi lấy khoen lon nước ngọt uốn thành một chiếc nhẫn nhỏ. Bà ấy bảo rằng tôi có thể tặng chiếc nhẫn này cho người mà tôi thích sau này, nhưng tôi lại nghe thành phải tìm người mình thích ngay bây giờ.


Tôi lập tức chạy khắp nơi trong sảnh tiệc để tìm kiếm một “chú rể” phù hợp. Và rồi, ở góc phòng, tôi tình cờ nhìn thấy một cậu bé. Người nọ mặc vest đen, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt tinh xảo đến mức khiến người ta phải ngoái lại nhìn. Cậu bé đứng một mình, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng đèn vàng.


Tôi nhanh chóng chạy lại và không hề do dự nắm lấy tay cậu rồi đeo chiếc nhẫn khoen lon vào ngón tay. “Anh trai ơi, em thích anh, cưới em nhé.”


Cậu bé cúi đầu, hai mắt hơi mở to, ánh sáng trong đó long lanh như sao rơi. Và trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh ấy, giống hệt ánh mắt người đàn ông trước mặt tôi bây giờ.


Chóp mũi của Lương Cư Chính khẽ chạm vào tôi. Giọng nói của anh mang theo chút ấm ức xen lẫn dịu dàng: “Xem ra em đã quên anh rồi, phải không?”


Tôi sững sờ nhìn anh.


Chuyện xảy ra trước năm tám tuổi tôi thật sự không còn nhớ rõ. Khi tôi hỏi thêm chi tiết, Lương Cư Chính lại không nói nữa. Anh chỉ khẽ đáp với giọng điềm tĩnh nhưng có chút thâm ý: “Em quên thì em tự chịu trách nhiệm nhớ lại đi.”


Vì tò mò nên tôi chạy đi hỏi mẹ. Lúc ấy, tất cả mọi người ở bàn ăn đều nhìn tôi với ánh mắt vừa bất ngờ lại vừa như thể đang nhịn cười.


“Con không nhớ sao?” Mẹ tôi hỏi lại, vẻ mặt bà ấy còn pha lẫn chút buồn cười.


Tôi ngớ người, cảm giác như mình là người duy nhất không hiểu chuyện. Anh họ tôi bật cười, sau đó đứng dậy đi ra sau lưng tôi rồi bắt đầu kể lại với bộ dạng đầy phấn khích:


“Hôm đó, mẹ em còn đang lo vì không thấy em đâu. Đang định đi tìm thì em dắt tay Lương Cư Chính quay lại bàn rồi hét toáng lên: ‘Mẹ ơi, con tìm được chú rể rồi! Con muốn cưới anh ấy!’”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo