Em dâu muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, mà quên mất sổ đỏ đứng tên tôi. - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

3.

 

“Xin lỗi, Tâm Kiều, chúng ta đi được chưa? Uống cà phê muộn quá, chị sợ tối em lại mất ngủ đó.”

Chờ mãi mới thấy cô ta lề mề bước ra khỏi phòng ngủ, liếc tôi một cái rồi buông lời:

“Chị à, bộ đồ chị mặc xuề xòa quá rồi đấy. Cũng không thèm tô tí son nào luôn, không được đâu, mau đi thay bộ khác đi.”

 

Tôi nhìn xuống mình, tôi mặc một bộ đồ thể thao đơn giản nhưng gọn gàng, thoải mái. Trên mặt chỉ thoa lớp kem chống nắng có nâng tone nhẹ. Đi cà phê thôi mà, như vậy còn chưa đủ chắc?

 

Tôi cau mày:

“Tôi không thay. Nếu cô thấy tôi ăn mặc thế này không xứng để đi uống cà phê với cô, thì khỏi đi luôn cũng được.”

 

Cô ta nghe tôi nói không đi nữa thì lập tức đổi giọng, níu lấy tay tôi:

“Đừng đừng đừng, đi mà, đi luôn bây giờ!”

Trên đường, cô ta huyên thuyên không dứt, lúc thì khen tôi giỏi, lúc thì khuyên tôi mau lấy chồng, đừng để lỡ “chuyến tàu cuối của tuổi xuân”.

 

Tôi thật sự không thích nghe cái lý lẽ kiểu phụ nữ nhất định phải lấy chồng. Tôi yêu ai, có kết hôn hay không, chưa bao giờ là vì tuổi tác hay áp lực xã hội.

Nhưng mấy chuyện này mà nói với người như Giang Tâm Kiều thì cũng vô ích. Giá trị sống khác nhau, có nói nữa cũng không ai thuyết phục được ai.

 

Tới quán cà phê mà cô ta chọn, hai người chúng tôi ngồi vào bàn gần cửa sổ. Tôi đang định gọi đồ uống thì cô ta đưa tay cản lại:

“Khoan đã, chị, em còn hẹn thêm một người nữa. Đợi người ta tới rồi gọi luôn thể nhé.”

 

Tôi cau mày, không vui nói:

“Là ai? Sao cô không nói trước với tôi một tiếng?”

Cô ta còn chưa kịp giải thích thì mắt sáng rỡ, vẫy tay ra phía cửa:

“Anh họ, bên này!”

 

Tôi nhìn theo, là một người đàn ông đang đi tới. Hồi đám cưới em trai tôi, tôi cũng gặp vài người họ hàng bên nhà gái, nhưng thật không có ấn tượng gì về người này.

Vừa ngồi xuống, cô ta liền tươi cười giới thiệu:

“Chị, đây là anh họ xa của em, Ngô Nghiệp Thành.”

 

Tôi suýt nữa phun hết nước vừa uống ra.

Cô ta liếc tôi rồi hào hứng tiếp lời:

“Anh ấy trước kia làm ăn ở tỉnh khác, dạo này mới dời về đây phát triển. Muốn ổn định rồi lập gia đình. Em vừa nghe đã thấy giống hoàn cảnh của chị, em nghĩ hai người chắc sẽ hợp nhau, nên mới hẹn ra để làm quen.”

 

Tôi hiểu rồi.

Thì ra cô ta dẫn tôi đi xem mắt.

Ba mẹ tôi còn chẳng bao giờ giục tôi chuyện chồng con, vậy mà em dâu lại gấp gáp thế này, khiến người nghe cảm động, người trong cuộc thì tức nổ đom đóm mắt.

 

Tôi cười gượng, gật đầu:

“Tôi là Hà An Nghiên.”

Ngô Nghiệp Thành có vẻ không hiểu khái niệm "cười gượng", vừa thấy tôi cười là tự động hiểu tôi vừa lòng với anh ta.

 

Anh ta dựa hẳn người ra sau, bắt đầu thao thao bất tuyệt về “đế chế kinh doanh” của mình, một quán Sha County* nhỏ mở ở vùng ven giữa thành phố với nông thôn.

(*tên gọi chung cho một chuỗi các quán ăn bình dân nổi tiếng ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ Sa Huyện (Sha County), thuộc tỉnh Phúc Kiến.)

 

“Không phải tôi khoe chứ, nếu tôi chịu xông xáo hơn tí, mở quán ở khu CBD* (CBD là viết tắt của Central Business District, nghĩa là Khu trung tâm thương mại – tài chính của một thành phố), thì không tới năm năm, tôi có thể mở thêm gấp đôi số chi nhánh hiện tại!”

… Phụt!

 

Xin lỗi, lần này tôi thật sự không nhịn được.

Muốn mở chuỗi Sha County ở khu CBD á?

Tôi nén cười nhìn anh họ cô ta đang vẽ giấc mộng hồng trần đầy viễn tưởng, trong lòng chỉ còn ba chữ thôi: Đỡ không nổi.

 

4.

 

Không có ý xúc phạm gì đâu, đúng là cũng có mấy quán ăn kiểu Sa Huyện trang trí lạ mắt mở ở trung tâm thành phố thật, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có vốn mạnh để lo tiền thuê mặt bằng và chi phí sửa sang ban đầu. Nếu không, khó mà kéo được mấy người diện đồ vest, váy công sở tiền triệu vào ăn trong cái quán mộc mạc ấy lắm.

 

Vậy mà nụ cười khẽ của tôi, trong mắt anh ta lại bị tự động dịch thành sự khâm phục trước chí lớn và tài năng của mình.

Cái đầu ngẩng lên như sắp chạm trần nhà, xem ra đốt sống cổ cũng dẻo đấy.

 

“An Nghiên này, sau này cưới nhau rồi, anh cam đoan không bắt em phải đi làm đâu, cứ yên tâm hưởng phúc. Biết bao cô gái mơ được cuộc sống như vậy đấy.”

Tôi tò mò hỏi lại: “Thế ‘đế chế kinh doanh’ của anh hiện tại phát triển đến đâu rồi?”

 

Nghe tôi hỏi, Ngô Nghiệp Thành lập tức nghiêm túc ra dáng doanh nhân:

“Anh sang nhượng lại cửa hàng ở thành phố A rồi, mang tiền về mở lại một quán mới. Trừ hết tiền sửa sang, tiền thuê mặt bằng và thiết bị thì còn lại khoảng mười vạn tiền mặt. Chờ đến khi cưới em, anh sẽ đưa tám vạn làm sính lễ, coi như tấm lòng trân trọng.”

“Ồ, anh chỉ có mười vạn mà cũng sẵn lòng đưa tôi tám vạn làm sính lễ, vậy không biết anh mong nhà tôi chuẩn bị hồi môn bao nhiêu?”

 

Nghe đến từ “hồi môn”, Ngô Nghiệp Thành đang ngả người ra sau liền bật dậy, chống tay lên bàn, ánh mắt lóe lên vẻ tính toán rành rẽ:

“Hồi môn mà, là lời chúc phúc của bố mẹ em dành cho hôn nhân của em, dĩ nhiên càng nhiều càng tốt. Tiền mặt mười tám vạn tám, thêm một chiếc xe tầm ba mươi vạn là được. Anh đây không phải kiểu đàn ông trên mạng hay đòi vợ gánh tiền sửa nhà đâu, kiểu đàn ông như thế là không ra gì.”

Tôi gật đầu: “Vậy đàn ông rõ ràng tính toán từng đồng với vợ thì nên gọi là gì?”

 

Ngô Nghiệp Thành mặt cứng đờ, trừng mắt liếc sang Giang Tâm Kiều cầu cứu.

Giang Tâm Kiều lập tức chen vào giảng hòa: “Ơ kìa chị, sao lại nói tính toán, người một nhà mà, so đo thế làm gì.”

 

Tôi cười nhạt: “Tôi nói sai à? Tám vạn sính lễ, đòi nhà tôi hồi môn bốn mươi tám vạn, gấp sáu lần, lợi nhuận này còn nhanh hơn bán bánh bao hấp nữa ấy chứ.”

 

Ngô Nghiệp Thành như bị xúc phạm nặng nề, vỗ bàn cái rầm, bắt đầu rủa xả:

“Tôi nể mặt Tâm Kiều nên mới chịu đến gặp cô, nói chuyện đàng hoàng như vậy.

Cô gần ba mươi tuổi rồi còn chưa lấy chồng, không bị người ta chơi chán thì chắc cũng có vấn đề. Tôi là người thế nào? Là một ông chủ ưu tú mà còn bằng lòng cưới cô, cô nên thấy mình may mắn ấy, đừng có không biết điều!”

 

Ha, đến nước này thì khỏi khách sáo làm gì nữa.

“Tôi hỏi thật, nước tiểu của anh có phải là nước mài kính không mà soi không ra mặt mình hả? Đi đi, rảnh quá thì rẽ trái có nhà vệ sinh đó, vào đó tiểu một bãi rồi soi lại cho kỹ.

Đừng nói là tôi ba mươi tuổi không thèm lấy anh, tôi có chín mươi tuổi ế chỏng chơ thì cũng chẳng hạ mình đi nhặt loại phế phẩm như anh đâu nhé!”

 

Ngô Nghiệp Thành bị tôi dội cho một trận, tay run như cầy sấy, chỉ vào tôi lắp bắp “Cô… cô… cô…” mãi không nói thành câu.

 

5.

 

Thấy chúng tôi cãi nhau to như vậy, Giang Tâm Kiều liền đẩy tôi một cái rồi lớn tiếng trách móc:

“Chị, sao chị lại không biết điều như thế!”

 

Tôi nghiến chặt hàm, cố nhẫn nhịn cơn giận để không phải lên tiếng dạy dỗ em dâu giữa nơi công cộng.

“Là tôi không biết điều, hay là cô lo chuyện bao đồng, được đằng chân lân đằng đầu, bụng dạ không yên phận?”

 

Quăng lại một tràng thành ngữ đầy “lời hay ý đẹp”, tôi xách túi nghênh ngang rời khỏi quán cà phê.

Trong lòng đầy bực bội, tôi chỉ muốn đi dạo một mình để tiêu cơn tức. Đi mãi, đi mãi lại tới bệnh viện.

 

Hôm nay Hồ Bân có ca khám, tôi bèn đi thẳng đến phòng khám của anh, định báo anh một tiếng rồi sẽ chờ ở phòng nghỉ.

Vừa tới cửa thì nghe thấy bên trong có tiếng phụ nữ the thé, đang càu nhàu không dứt. Ngoài hành lang còn có một thanh niên ăn mặc giản dị đang thấp thỏm đi đi lại lại.

 

“Tôi đã nói rồi là lưng tôi đau, tôi muốn chụp cộng hưởng từ MRI, anh cứ viết giấy chỉ định cho tôi là được, có phải anh bỏ tiền ra đâu!”

“Cô Giang, tôi vừa khám cho cô rồi, không có dấu hiệu gãy xương rõ ràng. Nếu cô lo lắng, tôi có thể sắp xếp cho cô chụp X-quang.”

 

Giọng đối phương rõ ràng không vui, âm lượng cũng lớn hẳn lên:

“Ai thèm chụp X-quang, tôi muốn chụp cộng hưởng từ! Anh mà không cho tôi chỉ định thì tôi sẽ kiện anh!”

 

Hồ Bân kiên nhẫn giải thích tiếp:

“Cô Giang, cô nói là bị xe đạp điện tông ngã, gây đau lưng và tay. Qua thăm khám sơ bộ, tôi đã loại trừ khả năng gãy xương nghiêm trọng.

Theo quy trình, tôi sẽ chỉ định chụp X-quang để xác nhận có bị gãy hay rạn xương không. Nhưng tôi không thể chỉ định chụp cộng hưởng từ được, vì như vậy sẽ bị coi là điều trị quá mức. Nếu cô muốn khiếu nại, xin hãy liên hệ trực tiếp với phòng y vụ.”

 

Thấy Hồ Bân dù giọng điệu ôn hòa nhưng lập trường kiên quyết, người phụ nữ kia biết có lằng nhằng cũng không đạt được mục đích nên hậm hực buông một câu:

“Hừ, anh không cho tôi chỉ định thì cũng có khối bác sĩ khác cho! Làm như mình thanh cao lắm ấy!”

 

Nói xong, cô ta giận dữ bỏ đi.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi mà tôi đã thấy quen quen, còn cậu thanh niên ngoài hành lang cũng vội vàng đuổi theo sau.

 

Thừa lúc chưa có bệnh nhân tiếp theo, tôi ló đầu vào nói:

“Phó trưởng khoa Hồ quả nhiên rất có đạo đức nghề nghiệp nha, like một cái.”

 

Hồ Bân chìa tay ra, tôi nắm lấy rồi cùng anh ngồi xuống tám chuyện:

“Nào, kể nghe xem chuyện gì vậy?”

 

“Cô gái lúc nãy bị một thanh niên chạy xe đạp điện tông trúng, cứ bắt cậu kia phải bồi thường. Cậu ấy cũng có trách nhiệm, một mực đi theo cô ta đến bệnh viện, còn nói cô ấy muốn làm gì cũng được, cậu ấy sẽ lo hết.”

 

“Cô kia nghe xong thì bảo là lưng mình gãy rồi, đòi chụp MRI. Một bộ phận đã tốn 800 tệ, mà cô ta còn đòi chụp hai chỗ. Cậu kia nghe xong suýt quỳ luôn, nói mình hoàn cảnh khó khăn, không đủ tiền chi trả. Thấy cô ta vẫn đi đứng nói năng bình thường, cậu ta cứ hỏi đi hỏi lại anh xem có thực sự cần chụp loại đắt tiền đó không.”

 

“Vốn dĩ anh không muốn dính vào tranh chấp giữa họ, nên mới bảo đưa bệnh nhân đi kiểm tra, đẩy cậu kia ra ngoài để anh có thể nói chuyện đàng hoàng với cô ta. Kết quả chính là những gì em vừa nghe đấy.”

 

Tôi chống cằm thở dài, thấy hơi tội nghiệp cho cậu thanh niên kia thật.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo