Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Hồ Bân đúng lúc phải đi cấp cứu khẩn cấp, tôi cũng không tiện trách móc gì, đành thu xếp tâm trạng về nhà ăn cơm.
Giang Tâm Kiều thấy tôi về nhà, mặt vẫn bình tĩnh nhưng lại chủ động “tấn công” trước, than vãn ấm ức ngay lập tức.
“Ông xã ơi, em có lòng tốt mà lại bị coi như kẻ ngốc, còn bị chị ấy mắng cho cả một trận ngay trước mặt anh họ, em khóc luôn đây này...”
Em trai tôi rụt rè nhìn tôi một cái, rồi dùng môi hỏi nhỏ: “Lại chuyện gì nữa rồi?”
Tôi cũng làm bộ dùng môi trả lời: “Xem màn trình diễn của cô ta kìa.”
Chưa kịp thấy phản ứng của em trai, Giang Tâm Kiều đã kéo mẹ tôi lại khóc lóc kể lể:
“Mẹ ơi, con cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, muốn giới thiệu cho chị một người anh họ xa của con để hai bên làm quen với nhau, nếu hợp mắt thì chẳng phải gia tăng quan hệ thân thiết sao, mà anh họ con còn rất tốt nữa.”
Mẹ tôi gật gù đồng tình: “Con cũng có lòng rồi đấy.”
“Nhưng mà, nhưng mà chị lại chê anh họ con không đẹp trai, sính lễ đưa ít, còn mắng người ta nữa, giờ anh họ con không thèm quan tâm con luôn rồi.”
Nghe vậy, mẹ tôi quay sang trách tôi: “Nghiên Nghiên, dù không hợp ý cũng không được mắng người ta như vậy.”
Tôi liên tục gật đầu: “Dạ đúng, dù anh ta có mắng con lớn tuổi rồi bị chơi cho đủ kiểu rồi về tìm người đổ vỏ, hay bảo con có bệnh thì con cũng phải chịu đựng.”
Mẹ tôi nghe xong ngẩn người, nhìn Giang Tâm Kiều đầy ngỡ ngàng: “Anh họ con lại nói thế với Nghiên Nghiên thật sao?”
Giang Tâm Kiều ngại ngùng: “Đó chỉ là lúc bị chị xúc phạm nên bực mình quá mới nói bừa, không phải thật lòng nghĩ về chị như vậy đâu ạ.”
Tôi trợn trắng mắt: “Cô gọi đó là bị xúc phạm, chẳng lẽ là vì tôi nói thẳng chuyện anh ta muốn dùng sính lễ 8 vạn đòi tôi phải đưa thêm 48 vạn làm của hồi môn sao?”
Hà An Diệu mới hớp một miếng súp, phun tọt ra ngay, may mà tôi không ngồi đối diện.
Bố tôi nhăn mặt, không vui nói:
“Tâm Kiều, con giới thiệu cho chị con kiểu gì thế hả?
Nhà mình không tham lam, nhưng cũng không phải cái kiểu ai muốn nói gì cũng được.”
Tôi ấm ức núp sau lưng mẹ, mếu máo gật đầu:
“Thì đúng đó, hồi đó em dâu lấy An Diệu, của hồi môn mang theo còn không bằng một nửa sính lễ nữa mà nhà mình cũng có nói gì đâu.”
Giang Tâm Kiều nghe tôi nhắc đến của hồi môn, mặt đỏ bừng:
“Là mọi người tự nói của hồi môn chỉ là lời chúc phúc của nhà gái thôi, bao nhiêu cũng không quan trọng, toàn bộ tiền cưới sau đó cũng là đưa cho em giữ, giờ chị nhắc lại chuyện đó làm gì?
Anh họ con có sao thì con nói vậy.
Lần đầu gặp anh họ, chưa xác định gì mà đã đòi hỏi sính lễ với của hồi môn rõ là quá đáng, thậm chí còn hùng hồn chỉ ra cần bao nhiêu luôn đấy!”
Giang Tâm Kiều tức giận không chịu được:
“Nếu không phải vì chị mãi không chịu rời khỏi nhà tôi, thì tôi cần gì phải lo lắng chuyện cưới xin của chị chứ!
Em trai chị đã có gia đình, con cái đầy đủ rồi, mà chị vẫn sống ở đây, không thấy ngại à?”
Em trai tôi nghe vậy đứng phắt dậy, một bước tiến tới kéo cô ta ra:
“Cô đang nói bậy bạ gì thế hả? Tôi là em trai của chị ấy mà!”
7.
Giang Tâm Kiều tức giận bỏ tay Hà An Diệu ra, gằn giọng:
“Chị anh thì sao? Chị ta muốn bám lấy nhà tôi suốt đời không buông ấy hả!
Tôi thản nhiên đáp:
“Tôi ở nhà bố mẹ tôi, có liên quan gì đến cô?”
Giang Tâm Kiều ngạo mạn nói:
“Tôi mới là con dâu nhà họ Hà, năm người chúng tôi mới là một gia đình. Còn một người ngoài như cô, sớm muộn cũng phải đi lấy chồng, biết điều thì nên dọn đi sớm đừng cản đường chúng tôi nữa!”
Bố tôi không nhịn nổi nữa, phất tay đập mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy quát lớn:
“Ai dám đuổi con gái tôi ra khỏi nhà thì để xem tôi xử sao!”
Giang Tâm Kiều thấy bố mẹ tôi giận đến mức trừng mắt nhìn mình, biết bản thân không cãi lại được nữa, liền tung chiêu cuối:
“Hà An Diệu, tôi nói cho anh biết, nếu chị anh còn không chịu dọn đi, tôi sẽ bế con trai anh đi luôn đấy!”
Nói xong, cô ta ôm con trai chạy thẳng vào phòng, đóng cửa rầm một cái.
Em trai tôi ngượng ngùng đứng đó, khó xử nhìn tôi, lí nhí nói xin lỗi:
“Chị ơi, xin lỗi chị, Kiều Kiều chỉ là nhất thời nóng giận mới nói vậy thôi, chị đừng chấp nhé.”
Tôi mỉm cười, dịu giọng an ủi:
“Chị biết em không nghĩ vậy là được rồi, mau vào dỗ vợ em đi.”
Mẹ tôi ngồi bên bàn ăn, thở dài lo lắng:
“Cái nhà này lúc nào mới được yên ổn đây…”
Nhìn mẹ nhíu mày thở dài, tôi thấy hơi áy náy trong lòng. Tôi biết người làm mẹ buồn không phải tôi, nhưng bà là mẹ tôi, tôi đâu đành lòng nhìn bà buồn.
Nghĩ một lúc, tôi giả vờ nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, ghé sát tai thì thầm:
“Mẹ ơi, thật ra con có bạn trai rồi, sắp đưa về ra mắt với mọi người đấy.”
Mắt mẹ tôi lập tức sáng rỡ, nắm tay tôi háo hức hỏi dồn:
“Thật không con? Người ở đâu? Làm nghề gì? Mau kể cho mẹ nghe đi!”
Mẹ tôi phản ứng dữ dội đến mức bố tôi cũng phải ngó qua. Hai người họ y như mấy fan cứng của cặp đôi nổi tiếng, chỉ thiếu nước ôm nhau nhảy cẫng lên vì vui mừng.
“Anh ấy là bác sĩ ngoại khoa, làm ở bệnh viện trung tâm thành phố, hơn con hai tuổi, chưa kết hôn, tên là Hồ Bân.”
Bố tôi nghe đến “bác sĩ” thì đập tay cái bốp lên đùi, hào hứng nói:
“Tốt lắm! Bác sĩ là được rồi! Con gái bố đúng là có con mắt tinh đời. Khi nào thì dẫn về cho bố mẹ gặp?”
“Con sẽ hỏi xem anh ấy có thời gian không. Bác sĩ thì công việc bận mà, bố biết rồi đó.”
Dỗ hai người lớn xong, tôi bắt đầu thu dọn bát đũa. Mẹ thì xuống dưới nhà tham gia đội nhảy dưỡng sinh, bố thì đeo kính lão lướt điện thoại.
“Ối trời ơi, điện thoại bây giờ đúng là nghe trộm được người ta nói chuyện đó. Mới nói tới bác sĩ xong là nó đề xuất cho bố xem cái video tố cáo bác sĩ luôn đây này.”
Bố tôi nheo mắt chăm chú xem, bỗng nhiên chạy ào vào bếp, cầm điện thoại giơ lên hỏi:
“Này, con vừa bảo bạn trai con tên gì ấy nhỉ?”
“Hồ Bân, sao vậy bố?”
Bố nhăn mặt, lật màn hình đưa cho tôi xem:
“Con xem thử xem, trong clip này có phải là bạn trai con không?”
8.
Trong video, một người phụ nữ bị làm mờ mặt và chỉnh giọng đang khóc kể chuyện mình bị bác sĩ tắc trách khiến việc điều trị bị trì hoãn. Cảnh quay phía sau là cổng bệnh viện trung tâm thành phố.
“Tôi bị tai nạn xe, tới đây khám, đã nhiều lần nói với bác sĩ là đau lưng, xin bác sĩ cho làm xét nghiệm, ai ngờ bác sĩ chỉ sờ qua vài cái rồi bảo không sao cả.”
“Tôi liên tục yêu cầu được kiểm tra kỹ, nhưng bác sĩ cứ từ chối. Cuối cùng, tôi đành phải chuyển sang bệnh viện khác, thì phát hiện ra mình bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng.”
“Bác sĩ ở đó bảo tình trạng tôi khá nghiêm trọng, nếu được chẩn đoán sớm hơn thì đã kịp thời điều trị, đâu đến nỗi tệ như bây giờ.”
Người phụ nữ còn lấy ra giấy chứng nhận chẩn đoán và kết quả xét nghiệm của bệnh viện kia, đem so với chẩn đoán trước đó của bác sĩ Hồ Bân.
“Giờ tôi chỉ có một yêu cầu, bác sĩ Hồ Bân phải công khai xin lỗi và bồi thường toàn bộ chi phí điều trị tiếp theo cho tôi.”
Nhìn cách người này ăn mặc, tôi nhận ra ngay, chính là cô ta, người đã đến quậy phá trong phòng khám của Hồ Bân hôm nay.
Tôi trả điện thoại lại cho bố, rồi lập tức gọi cho Hồ Bân.
Gọi mấy cuộc không ai bắt máy, chắc anh vẫn đang trong ca mổ. Tôi vội cởi tạp dề, định chạy ra ngoài tìm anh.
Lúc đó, Giang Tâm Kiều cũng từ phòng ngủ hớt hải chạy ra, đang thay giày trước cửa. Bố tôi lo lắng hỏi:
“Tâm Kiều, con đi đâu mà vội thế?”
“Chị con bị tai nạn xe, con phải đi thăm!”
Thấy vẻ mặt cô ta căng thẳng, tôi cũng chuẩn bị ra ngoài nên hỏi:
“Cô đến bệnh viện nào? Tôi chở đi.”
Cô ta liếc tôi một cái, tôi nói:
“Không phải cô vừa bảo chị cô bị tai nạn sao? Nếu không nằm viện thì…”
“Ở nhà mẹ tôi! Đừng hỏi nhiều, mau đưa tôi đi!”
Tôi suýt bật cười vì tức. Tôi tốt bụng đề nghị đưa đi, cô ta lại làm như tôi là tài xế riêng, sai bảo như đúng rồi.
“Cô có chồng rồi, về nhà mẹ làm gì nữa? Tự đi xe cô đi, tôi có việc bận.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, quay người đi thẳng ra cửa, đóng “rầm” cái như dằn mặt.
Từ ngoài vọng lại tiếng hét chói tai:
“Hà An Diệu!”
Thang máy vừa mở, tôi nhanh chân bước vào, tay bấm liên tục nút đóng cửa như thể đang tranh vé concert nhóm Mayday.
Tôi ngồi trong phòng nghỉ của Hồ Bân đợi, suýt nữa ngủ gật thì cuối cùng anh cũng từ phòng mổ trở về.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, tôi mở video ra, đưa điện thoại cho anh xem.
Khi thấy đến đoạn người phụ nữ lấy kết quả xét nghiệm ra đối chiếu, anh dừng lại, nhìn kỹ rồi nói:
“Thoát vị đĩa đệm của cô ta là tổn thương cũ rồi, không liên quan gì đến vụ bị xe điện tông.”
“Trong báo cáo MRI không ghi rõ, nhưng thật ra vẫn có thể phân biệt được là tổn thương mới hay cũ.”
Hồ Bân đặt điện thoại xuống, trấn an tôi:
“Đừng lo, anh không sao đâu.”
Tôi mím môi, khẽ gật đầu:
“Anh mổ lâu vậy, chắc cũng mệt rồi, để em đưa anh về nghỉ nhé.”