Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17.
Tôi được Thẩm Vọng Tu đưa về nhà họ Thẩm.
Toàn thân tôi nóng bừng như có lửa đốt, cảm giác như bị thứ gì đó cuốn lấy, rất khó chịu.
Đặc biệt là lúc Thẩm Vọng Tu nói:
“Kiều Kiều, cố chịu một chút, bác sĩ sắp tới rồi.”
Lúc đó, môi anh ấy thật sự… Quá đẹp.
Tay tôi nhanh hơn não, đợi đến lúc tôi nhận ra thì… Tôi đã cắn sưng môi anh ấy rồi.
“Kiều Kiều, đừng trêu anh.”
“Dừng tay lại.”
“Thẩm Kiều Kiều, em tiêu rồi!”
“…”
Tôi thật sự tiêu rồi, tôi đã ăn sạch sẽ Thẩm Vọng Tu.
Sáng hôm sau, nhà họ Chu gọi tới liên tục, Chu Thời An còn trực tiếp chạy đến nhà họ Thẩm đòi người.
Tôi lục đại một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ đồ của Thẩm Vọng Tu rồi mặc xuống lầu.
“Kiều Kiều, anh tới đón em về nhà.” – Chu Thời An nói.
Vừa thấy hắn, tôi theo phản xạ lùi lại, dịch người về phía Thẩm Vọng Tu.
“Xin lỗi, em sẽ không quay lại nhà họ Chu nữa.”
Chu Thời An cau mày, Thẩm Vọng Tu lập tức che chắn tôi sau lưng:
“Nhà họ Chu toàn lang sói rắn độc, Kiều Kiều của tôi sẽ không quay lại đó đâu.”
“Cậu chẳng phải từng nói sẽ bảo vệ em gái mình sao? Để em ấy chịu khổ như vậy mà cậu còn mặt mũi tới đây à? Chu Thời An, cậu nên tự đi chết đi mới đúng!”
Nếu không phải tôi đang có mặt ở đó, lại vừa bị dọa sợ ngày hôm qua, chắc Thẩm Vọng Tu đã đấm thẳng vào mặt hắn rồi.
“Xin lỗi, chuyện này… Tôi sẽ cho Kiều Kiều một lời giải thích.” – Chu Thời An nhíu mày, trông vô cùng áy náy.
Thẩm Vọng Tu khịt mũi cười lạnh:
“Giải thích kiểu gì? Chỉ cần mẹ cậu nói một câu ‘xin lỗi’, là muốn bỏ qua tất cả à?”
“Chu Thời An, làm sai thì phải chịu phạt.”
“Phạt thế nào thì phải làm đúng thế đó.”
Anh ấy nhấc mí mắt, trong đôi mắt đen hiện lên một luồng sát khí lạnh lẽo.
Anh ấy thật sự tức giận rồi.
Lần đầu tiên, Chu Thì Thời không phản bác lại Thẩm Vọng Tu, chỉ biết im lặng rời đi.
Mẹ Chu bị cảnh sát triệu tập, chính tay Chu Thời An gọi điện báo.
Ba Chu sợ hãi, ra sức phủi sạch quan hệ.
Tại đồn cảnh sát, mẹ Chu khóc như mưa.
“Kiều Kiều, mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con, vì gia đình họ Chu. Đây là số phận của con khi sinh ra trong hào môn, con đã hạnh phúc hơn rất nhiều người thường rồi!”
“Con không thể vô ơn như vậy, mẹ là mẹ ruột của con! Mẹ làm sao có thể hại con chứ?”
“Chu Kiều Kiều, con thật sự muốn đẩy mẹ vào tù sao? Đồ con bất hiếu, để thiên hạ biết thì ai còn dám cưới con nữa!”
Thẩm Vọng Tu ôm chặt lấy tôi.
“Tôi cưới.”
“À đúng rồi, cô ấy không phải tên là Chu Kiều Kiều, mà là Thẩm Kiều Kiều, không có chút quan hệ nào với nhà họ Chu.”
“Cái gọi là công ơn sinh thành, đừng mang ra để ràng buộc đạo đức. Trong mấy tháng cô ấy trở về nhà họ Chu, những gì các người gây ra đã xóa sạch công ơn đó rồi.”
“Các người còn nên thấy may mắn vì đã từng sinh ra cô ấy, nếu không thì nhà họ Chu bây giờ đã biến mất khỏi Bắc Kinh rồi.”
Đúng vậy, với thủ đoạn của Thẩm Vọng Tu, thì ngày thứ hai sau khi chuyện xảy ra, nhà họ Chu đã sớm rơi vào khủng hoảng tài chính, chứ không thể bình yên như bây giờ.
Mẹ Chu sợ đến mức ngây người, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất cầu xin.
“Kiều Kiều, mẹ thật sự biết sai rồi! Xin con nói đỡ giúp mẹ với ngài Thẩm đi!”
“Chu Thời An! Con thật lòng muốn nhìn mẹ vào tù sao?”
“Mẹ cũng lớn tuổi thế này rồi, hai đứa không thấy bất hiếu à?”
“…”
Làm xong biên bản, tôi không còn việc gì nữa. Tôi chỉ muốn rời đi, không muốn nhìn cảnh mẹ Chu phát điên.
Chu Thời An cũng đi sau chúng tôi.
Ba Chu thì sợ đến mức hồn vía lên mây, hứa với Thẩm Vọng Tu là sẽ không bao giờ dám gây chuyện với tôi nữa, còn chủ động từ chức Chủ tịch tập đoàn Chu, giao toàn bộ quyền quyết định cho Chu Thời An, mong giữ lại chút thể diện cho nhà họ Chu.
“Cưng à, em thấy sao?” – Thẩm Vọng Tu hỏi tôi.
Tôi xua tay như chẳng hề quan tâm.
Tuy rằng ba mẹ Chu không phải người tốt, vì lợi ích mà việc gì cũng dám làm, nhưng Chu Thời An thì không giống họ. Hắn không nên bị gánh chịu hậu quả từ những lỗi lầm của cha mẹ mình.
“Lần này thì tha cho nhà họ Chu, nhưng sau này nếu trên thương trường gặp nhau, anh đừng nhường đấy nhé.” – Tôi nói.
“Đương nhiên rồi, phải cho ông anh vợ này nếm chút đau khổ chứ, mồm miệng hắn đúng là lắm chuyện.” – Thẩm Vọng Tu xoa xoa tai.
Chuẩn thật.
Ví dụ như bây giờ, Chu Thời An đang đứng ngoài cổng nhà họ Thẩm hét lên:
“Chuyện cũng qua rồi, ba mẹ tôi tuy làm sai, nhưng tôi thì không làm gì sai mà! Cho tôi gặp em gái một cái cũng không được sao?”
“Hai người còn chưa kết hôn mà đã sống chung, ra thể thống gì chứ?”
“Phải làm đám cưới chứ? Phải đăng ký kết hôn chứ? Tiệc cưới… Có phần tôi không?”
“Tôi van các người đấy, cưới nhau nhớ mời tôi, tôi ngồi ngoài cửa cũng được!”
“…”