Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Tôi không muốn dính dáng gì đến cái tên bệnh thần kinh này nữa.
Muốn chết thì cứ mình anh ấy chết, tôi lo mà lo chạy trước đã.
Tôi chuẩn bị đầy đủ chứng minh thư, thẻ ngân hàng, đặt vé máy bay xuất ngoại.
Trước khi đi, tôi còn mở tài khoản phụ trên WeChat, nhắn tin cho người mà tôi lưu tên là “Bệnh kiều cuồng chiếm hữu”:
[Chia tay đi, chúng ta không hợp nhau.]
Người đó chính là Thẩm Vọng Tu.
Trước đây tôi lo anh ấy tranh nữ chính với Chu Thời An nên lập nick phụ, giả làm người lạ lên mạng yêu đương với anh ấy.
Tin nhắn tôi gửi vừa đi, anh ấy đã trả lời ngay:
[?]
[Bảo bối ơi, xảy ra chuyện gì vậy?]
[Em đợi anh, anh đến tìm em ngay.]
[Bảo bối, trả lời anh đi!]
[Bảo bối, sao em lại đến sân bay rồi?]
[…]
Tôi run tay, thực sự hoảng loạn.
Sao anh ấy biết tôi đang ở sân bay?
6.
Tôi nhìn vào điện thoại trong tay — chắc chắn là anh ấy cố ý dọa tôi.
Tôi lập tức chặn và xóa liên lạc của anh ấy.
Chỉ cần lên được chuyến bay ra nước ngoài, chỉ cần đáp xuống an toàn, tôi sẽ được tự do, và được an toàn.
Nếu không thay đổi được Thẩm Vọng Tu, vậy tôi thay đổi chính mình. Tôi chạy, được chưa?
Tôi xuống xe taxi, đi thẳng vào sảnh chờ. Đang đi thì bỗng thấy dáng người cao ráo của Thẩm Vọng Tu.
Anh ấy đứng ngay trước cửa sảnh chờ, dang tay ra như đang đợi tôi ôm lấy anh ấy.
Tôi dụi mắt thật mạnh.
Tôi thầm nghĩ chắc chắn chỉ là người nào đó giống anh ấy thôi.
Giờ này Thẩm Vọng Tu đáng lẽ đang ở văn phòng, bàn chuyện định hướng phát triển công ty, giá cổ phiếu, với đám cổ đông, chứ không phải ở đây chơi trò mèo vờn chuột với tôi.
Tôi phớt lờ anh ấy, bước thẳng vào trong. Vừa thở phào nhẹ nhõm thì một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay tôi.
“Em gái ngoan của anh, định đi đâu đấy hả?”
“Hay là… Anh nên gọi em là bảo bối đáng yêu của anh nhỉ?”