Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Tôi ngất hẳn.
Thẩm Vọng Tu cho người đưa tôi về.
Trong căn phòng công chúa lộng lẫy xa hoa, Thẩm Vọng Tu dùng còng tay bạc khóa tay chân tôi lại.
“Em gái định trốn đi đâu thế?” — anh ấy nghiêng đầu hỏi.
Ở với anh ấy lâu như vậy, tôi quá hiểu rồi — bên ngoài anh ấy càng bình tĩnh, thì bên trong càng giận dữ.
Từ lúc bị anh ấy bắt được đến giờ đã mấy tiếng, đầu tôi xoay vòng vòng, nghĩ ra cả đống lý do, nhưng thấy cái nào cũng không dùng được.
Thẩm Vọng Tu là bệnh kiều cực đoan, chứ không phải đồ ngốc. Tôi mà đã chuẩn bị trốn, thì anh ấy chắc chắn không tin bất kỳ lời nào của tôi.
Không có lý do hợp lý, tôi chọn cách im lặng.
Sự im lặng của tôi khiến ánh mắt Thẩm Vọng Tu dần dần trở nên khó chịu.
“Kiều Kiều, em thật không ngoan chút nào.”
“Anh đã nói rồi, hậu quả của việc không ngoan là rất nghiêm trọng.”
Ánh mắt Thẩm Vọng Tu tối sầm lại, cả người tỏa ra khí lạnh.
Anh ấy nói xong định quay đi. Thấy anh ấy sắp đi thật, tôi hoảng quá.
Tôi cắn răng, nhắm tịt mắt lại nói:
“Vì em sợ anh biết người yêu trên mạng của mình là em thì sẽ tức giận, nên em mới trốn thôi…”
Thẩm Vọng Tu bỗng bật cười, vẻ mặt như chẳng có gì nghiêm trọng cả.
“Anh biết từ lâu rồi.”
Tôi: “…”
Biết mà còn không vạch trần? Anh ấy thực sự enjoy incest roleplay à?
Đúng là bệnh kiều!
Tôi thật sự không thể nhìn thẳng vào mặt anh ấy nữa.
Nhưng anh ấy lại rất vui, đích thân tháo còng cho tôi, tâm trạng dường như tốt lắm.
“Tối nay anh sẽ kể cho em một bí mật.”
Anh ấy vừa nói vừa cười khẽ, khóe miệng nhếch lên rõ ràng.
Tạm thời chưa chạy được, tôi đành phải ổn định cảm xúc của anh ấy trước, liên tục gật đầu, nói: “Được”.
Tối đó, Thẩm Vọng Tu bảo người chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến.
Trước giờ anh ấy chỉ có hứng thế này khi vừa thắng được một vụ làm ăn lớn, hoặc nhìn thấy công ty đối thủ sụp đổ.
“Kiều Kiều ăn nho nào.”
“Kiều Kiều ăn miếng bánh kem nhé.”
“Kiều Kiều muốn uống nước trái cây không? Vị dâu nè~”
Thẩm Vọng Tu hôm nay dịu dàng đến mức chẳng giống anh ấy ngày thường chút nào.
Tôi không dám làm anh ấy cụt hứng, anh ấy cho gì tôi cũng ăn một ít, nhưng trong lòng thì đang tính toán cơ hội chạy trốn lần tiếp theo.
Thẩm Vọng Tu chăm sóc tôi như đang nuôi một con thú cưng, vừa cho ăn vừa chụp ảnh, còn dắt tôi đi rửa miệng.
Ảnh anh ấy chụp rất đẹp, tấm nào cũng như ảnh nghệ thuật, tôi vội đăng lên vòng bạn bè.
Mấy tiểu thư danh giá trong nhóm bạn từng hỏi tôi bao lần là ai chụp cho tôi, họ muốn bỏ tiền để thuê về, tôi đều nói là “tự chụp”. Thực ra đều là… Thẩm Vọng Tu chụp đấy!
Tôi đang đọc mấy bình luận đầy ý ghen tị thì từ phía cửa vang lên tiếng huyên náo. Còn chưa kịp đứng dậy thì Chu Thời An đã hớt hải lao vào.
Hắn đến làm gì?
Không lẽ định xử lý luôn cả tôi với Thẩm Vọng Tu sao?
“Thẩm Vọng Tu! Tôi mới là anh ruột của Thẩm Kiều Kiều!” — nói rồi, hắn rút ra một bản xét nghiệm huyết thống.
8.
Tôi dụi tai rồi lại dụi mắt — tôi không nghe nhầm cũng không nhìn lầm, tôi và Chu Thời An có đến 99,99% giống nhau về gen.
Tôi quay sang nhìn Thẩm Vọng Tu, anh ấy đặt đĩa trái cây xuống, vẻ mặt chẳng chút hoảng loạn.
Ngón tay dài của anh ấy lướt nhẹ trên mặt bàn, kéo ngăn đầu tiên ra, rút ra một tờ tài liệu — cũng là kết quả xét nghiệm huyết thống.
Bản báo cáo của anh ấy còn được làm sớm hơn bản của Chu Thời An.
“Quan hệ gì, tôi biết từ lâu rồi.”
“Không có quan hệ máu mủ, thì em mới có thể ở bên anh lâu hơn.”
Tôi nghe xong suýt thì thổ huyết. Đây đúng là kiểu lời chỉ bệnh kiều mới nói ra được.
Tôi vội sắp xếp lại tình hình trong đầu: Nếu Chu Thời An mới là anh ruột tôi, vậy cái người sống cùng tôi suốt hai năm nay — Thẩm Vọng Tu — chính là nam chính.
Lúc ý thức được chuyện đó, sống lưng tôi lạnh toát.
Tôi không dám lại gần Thẩm Vọng Tu nữa, lập tức bật dậy khỏi ghế, chạy về phía Chu Thời An.
Nghĩ đến hai năm qua tôi cứ cản trở Thẩm Vọng Tu đấu thầu, cản anh ấy làm ăn, cản anh ấy gặp nữ chính…
Tôi cứ tưởng mình đang giúp anh ấy “quay đầu là bờ”, ai ngờ hóa ra tôi là vật cản đường trên con đường thành công của nam chính.
Tôi suýt ngất vì sợ.
Thẩm Vọng Tu đứng lên, sắc mặt phức tạp, bước tới gần tôi.
“Kiều Kiều, em đang trốn anh sao?”
“Không phải em nói anh là người anh mà em yêu nhất à?”
Đối diện với sự chất vấn của Thẩm Vọng Tu, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
Ước gì được xuyên lại một lần nữa, lần này tôi tuyệt đối không dám làm càn trước mặt nam chính nữa đâu!
Chu Thời An kéo tôi ra phía sau, tư thế như gà mẹ bảo vệ con.
“Anh định làm gì? Muốn bắt nạt em gái tôi ngay trước mặt tôi hả?”
“Thẩm Vọng Tu, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, thì không ai được bắt nạt em gái tôi!”
Nói rồi, Chu Thời An nắm tay tôi:
“Em gái, mình về nhà!”
Mắt Thẩm Vọng Tu tối sầm, hắn khẽ cười lạnh:
“Cậu có hỏi qua ý kiến của con bé chưa? Có khi con bé chẳng muốn đi với cậu đâu.”
Tôi vừa gật vừa lắc đầu, đầu óc quay như chong chóng.
“Không, em muốn đi với anh ruột em.” — tôi nói.
Chắc chắn tôi không thể ở cạnh tên bệnh kiều này được. Nếu tôi là em gái ruột của Chu Thời An, thì từ nay về sau, tôi sẽ đứng cùng chiến tuyến với hắn.
Thẩm Vọng Tu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn cảnh cáo. Tôi sợ đến mức co rúm người, núp luôn sau lưng Chu Thời An.
Cho đến khi rời khỏi biệt thự Thẩm gia, về đến nhà họ Chu, tôi vẫn còn bàng hoàng như trong mơ.
Tôi thật sự đã sống cùng Thẩm Vọng Tu suốt hai năm, thật sự đã từng mặt dày làm loạn trước mặt anh ấy suốt hai năm.
Tôi thề — sau này thấy anh ấy, tôi nhất định đi vòng thật xa!
Chu Thời An đưa tôi đi gặp bố mẹ ruột. Họ nhiệt tình đến mức tôi không đỡ nổi.
Chỉ một buổi nhận người thân mà kéo dài đến tận khuya. Tôi mệt rã rời, bước vào phòng.
Trong điện thoại là hàng loạt tin nhắn từ Thẩm Vọng Tu:
[Anh có phải là anh ruột em hay không quan trọng vậy sao? Trên đời còn có những tình cảm còn sâu đậm hơn cả huyết thống.]
[Về ngay trước khi anh mất kiên nhẫn hoàn toàn. Anh vẫn có thể tha thứ cho em.]
[Kiều Kiều, anh bắt đầu thấy tức rồi đấy.]
[Được thôi, chỉ cần em quay về, anh chấp nhận bất cứ điều kiện gì.]
[Em đang làm gì vậy, sao không trả lời tin nhắn của anh?]
[Chắc nhận người thân xong rồi nhỉ? Cửa vẫn mở, anh đợi em trong phòng khách.]
[Thẩm Kiều Kiều, rời khỏi anh — em sẽ hối hận.]
[…]
Tin cuối cùng tràn ngập oán khí lạnh lẽo.