Em Gái Phản Diện Không Muốn Chết Yểu - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thẩm Vọng Tu đang họp video, vừa thấy tôi vào, anh ấy liền tắt luôn cuộc họp.

“Cục cưng chạy vội thế này, là nhớ anh rồi à?” Thẩm Vọng Tu cười hỏi.

Tôi cảm giác như vừa trốn khỏi hang cọp lại nhảy vào miệng sói.

“Thẩm Vọng Tu, em chỉ ở đây một lát thôi.” 

Tôi giơ tay lên như thề.

Thẩm Vọng Tu nghiêng mặt đi một chút, khuôn mặt sắc nét như dao gọt, rồi chỉ tay nói: “Được thôi, nhưng với điều kiện là em hôn anh một cái.”

Tôi: “…”

Tôi hôn rồi.

Vì tôi cảm thấy bên ngoài còn đáng sợ hơn trong này. Với tình cảm hai năm qua của bọn tôi, anh ấy chắc không đến mức ăn tươi nuốt sống tôi đâu. Mà nếu thật sự muốn ăn, thì… Tôi làm em gái anh ấy là được chứ gì!

14.

Hôm nay tâm trạng của Thẩm Vọng Tu khá tốt, không ngờ lại không bắt tôi về nhà họ Thẩm.

Lúc tôi trở về nhà họ Chu, sắc mặt mẹ Chu đã trắng bệch vì tức giận.

“Bảo con ở chung với con trai người ta cho đàng hoàng, vậy mà con lại chạy nước rút trong hành lang của hội sở giải trí cao cấp!”

“Con có biết tiếng tăm của con trong giới tiểu thư danh giá tệ đến mức nào không? Đúng là phải học lại phép tắc!”

Nhìn ra là bà thật sự đang rất giận, tôi vội vàng làm nũng, nhưng mấy chiêu đó hoàn toàn vô dụng với bà.

Mẹ Chu lập tức mời một loạt thầy dạy: Từ lễ nghi, múa, piano, đến cả hội họa…

Cái khí thế đó, cứ như muốn biến học sinh cá biệt thành sinh viên Thanh Hoa chỉ sau một đêm.

Làm sao có thể chứ, nên tôi đã khiến toàn bộ thầy cô đó bỏ chạy.

Mẹ Chu nhìn tôi mà đau đầu:

“Con thế này, nếu chưa lấy chồng mà đã để người ta phát hiện ra khuyết điểm thì rắc rối lắm đấy.”

Tôi không hiểu ý bà là gì.

Trong giới thượng lưu, mấy quý bà, tiểu thư, và con cháu nhà giàu ngày ngày rảnh rỗi không đua xe thì đua ngựa, không uống trà thì đi làm từ thiện.

Mẹ Chu hủy hết lịch học của tôi, nói cuối tuần này sẽ dẫn tôi đi dự tiệc từ thiện.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nghe nói mấy nhân vật máu mặt ở Kinh Bắc đều sẽ đến, nhiều người còn nằm trong bảng xếp hạng tài phiệt Hoa Quốc. Biết được mức độ “vàng” của buổi tiệc từ thiện này, tôi quyết định phải bám chặt lấy mẹ Chu, tuyệt đối không để mất mặt.

Chu Thời An cũng an ủi tôi:

“Em yên tâm đi, với thân phận của anh ở đó, người ta chú ý trước tiên cũng là anh. Em cứ tự nhiên, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống. Có ai chọc giận em thì mắng lại vài câu cũng không sao đâu.”

Vẫn là anh trai tốt nhất.

Thực sự chẳng ai chú ý đến tôi cả, dù sao tôi cũng chỉ là một tiểu thư không mấy nổi bật, mà loại như tôi thì ở đây nhiều không đếm xuể.

Mẹ Chu sợ tôi bị mấy tiểu thư khác lấn át, lập tức mua luôn cho tôi một bộ trang sức trị giá cả triệu tệ đeo lên cổ.

Cũng phải nói, bà ấy vẫn có lúc tốt thật.

Lúc Thẩm Vọng Tu xuất hiện, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía anh ấy, mấy tiểu thư thì thi nhau uốn éo dáng người, cảnh tượng chẳng khác gì thảm đỏ.

Phải công nhận, Thẩm Vọng Tu thật sự rất đẹp trai, dáng người cũng chuẩn. Tôi từng lén nhìn anh ấy tập gym, phải nói là có đủ tám múi cơ bụng.

Lúc tôi hoàn hồn thì đã nhìn đắm đuối đến mức suýt chảy nước dãi.

Anh ấy là nam chính mà, tôi làm sao dám mơ mộng gì, chỉ cần giữ được cái mạng, có tiền tiêu, có mạng để xài là đủ rồi.

“Bảo bối ngoan, thấy anh yêu to bự của em xuất hiện thì có cảm giác gì nào?”

Không biết từ khi nào Thẩm Vọng Tu đã xuất hiện bên cạnh tôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo