Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12.
Câu nói lúc rời đi của Thẩm Vọng Tu cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi, mà tôi thì không tài nào hiểu nổi ý anh ấy là gì.
Chu Thời An cũng chẳng hiểu, thế là hai đứa tôi cùng đi đến kết luận: Thẩm Vọng Tu chỉ đang doạ người.
Dạo gần đây, ba Chu và mẹ Chu tỏ ra khá quan tâm đến tôi, còn hỏi tôi trong số mấy người bạn mới quen thì tôi chơi thân với ai nhất.
Tôi bèn liệt kê một loạt.
“Em gái nhà họ Trương hát rất hay, chị nhà họ Lý vẽ tranh rất đẹp, còn chị nhà họ Tống thì cực kỳ giỏi uống rượu…”
Ba Chu và mẹ Chu nhìn nhau, rồi khoát tay:
“Chúng ta đang hỏi con trai cơ mà.”
Mẹ Chu cười nói.
Nói đến con trai, tôi lập tức cau mày.
Đám thiếu gia mà tôi kết bạn ở buổi tiệc hôm đó, câu đầu tiên họ nói ra đều là mấy lời có thể tìm thấy dễ dàng trên Baidu, tiếp theo là cái kiểu ngôn từ giống y hệt nhau:
[Kết hôn với tôi, nhà họ Chu sẽ có địa vị cao hơn ở Kinh Bắc.]
Mỗi người một câu, không biết còn tưởng họ lập chung một group rồi copy-paste ấy chứ.
Thế nên, mấy tên đó, tôi chẳng thèm nhắn lại, xóa sạch một lượt.
Khi biết chuyện, mặt ba Chu và mẹ Chu đen như đít nồi.
“Bọn họ đều là người có máu mặt ở Kinh Bắc, sao con có thể xóa hết như vậy được?”
“Dù con có thích hay không, trong số họ chắc chắn sẽ có người trở thành chồng tương lai của con. Ai đưa ra điều kiện tốt nhất thì lấy người đó, đó mới là lựa chọn thông minh của một người phụ nữ.”
“Đúng vậy, mau chóng thêm hết bọn họ lại đi!”
Ba Chu và mẹ Chu mỗi người một câu, tôi chỉ biết im lặng.
“Nếu phải kết hôn, con nhất định sẽ chọn người mình thích, chứ không phải ai mang lại lợi ích nhiều hơn. Hôn nhân không nên bị đem ra để mặc cả.”
Tôi ngẩng đầu, giọng chắc nịch, như đang thề thốt.
“Con nói linh tinh gì đấy? Con là con gái nhà họ Chu, mọi chuyện đều phải lấy lợi ích của nhà họ Chu làm đầu.”
“Hiện tại kinh tế nhà họ Chu đang xuống dốc, liên hôn là cách nhanh nhất để đạt lợi ích.”
Ánh mắt của ba Chu lóe lên sự toan tính.
Tôi nghe mà thấy cực kỳ khó chịu, định phản bác lại thì mẹ Chu vội liếc mắt ra hiệu cho ông, rồi dịu giọng dỗ tôi: “Thôi nào, thôi nào, mới gặp nhau mấy lần đã nói chuyện này làm gì, chuyện tình cảm cần thời gian mà con.”
May mà mẹ còn biết nói lý, không thì kế hoạch tiếp theo của tôi lại là bỏ nhà ra đi rồi.
Dưới sự “yêu cầu mạnh mẽ” của họ, tôi miễn cưỡng thêm lại từng người trong đám công tử thế gia kia, lúc đó mới được phép lên lầu ngủ.
13.
Mấy công tử đó sau khi được tôi thêm lại, mở miệng ra là mắng tôi không biết điều, rồi lại tiếp tục giống lần trước: Đưa ra điều kiện, bảo tôi lấy họ.
Tôi nghĩ chắc mình bị Thẩm Vọng Tu chiều hư rồi, giờ không thể nghe nổi mấy lời kiểu đó nữa. Tôi lại gọn gàng xóa sạch bọn họ lần nữa, lần này còn tiện tay cho vào danh sách đen luôn.
Biết chuyện, ba Chu và mẹ Chu tức đến suýt phun ra máu.
Thấy nói chuyện qua mạng không ăn thua, mẹ Chu bắt đầu dẫn tôi đi khắp các bữa tiệc, hoặc thường xuyên mời hội chị em thân thiết của bà đến nhà ăn uống, bên cạnh họ luôn có con trai đi kèm.
Lúc đó, tôi thế nào cũng bị mẹ Chu kéo lại ngồi uống trà cùng mấy cậu thiếu gia thế gia kia. Nếu không cẩn thận còn bị họ bỏ lại, để tôi và đối phương rơi vào cái “thế giới hai người” ngượng ngùng đến mức khó chịu.
Tôi bắt đầu nhận ra, mình đã vướng vào cái gọi là liên hôn trong truyền thuyết.
Cũng may là họ vẫn còn chút tình người, cho tôi thời gian để “bồi dưỡng tình cảm”.
Nhìn đám trai trẻ trong bữa tiệc cứ nhìn tôi như thể con mồi, tôi nổi cả da gà.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm cách trốn đi.
Cơ mà lại có một tên không có mắt nhìn, cứ bám lấy tôi mãi, đến mức tôi vào nhà vệ sinh hắn còn ngồi canh trước cửa.
May mà lúc đó hắn có điện thoại gọi tới, trong lúc hắn móc điện thoại ra nghe, tôi tranh thủ chuồn luôn.
Hắn vừa dập máy đã đuổi theo, tôi đành đại khái chọn đại một căn phòng, chui vào trong.