Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi xác nhận hình nộm tạm thời bị chế phục, chúng tôi hợp lực thu dọn tàn cuộc trong cửa hàng.
Nhưng khi Trình Dương lắp lại cánh tay phải bị tôi đánh rơi cho người mẫu, chỗ nối lại, lớp bột trắng xóa đã thu hút sự chú ý của anh ta.
“Là tro cốt.”
Trình Dương cầm đèn pin, chiếu sáng thứ mà anh ấy đang cẩn thận xoa xoa trên đầu ngón tay.
“Mẹ kiếp, cũng không biết thằng trời đánh nào đã biến tro cốt của hắn thành sơn, quét lên người người mẫu này, mới khiến cho quỷ nam kia có cơ hội nhập vào.”
Nói đến đây, Trình Dương lại im lặng liếc nhìn Diệp Trừng đang trốn sau lưng tôi.
“Còn có cả em nữa, vừa đặt tên cho hắn, vừa yêu đương với hắn, liên tục đánh thức hắn, hắn không bám lấy em mới lạ! Nếu không phải sư phụ tôi hôm nay ngủ muộn, nhận được điện thoại cầu cứu của tôi, nếu không thì hai đứa em đừng hòng sống mà đi ra.”
Diệp Trừng yếu ớt nắm lấy cánh tay tôi, hoảng sợ run rẩy.
Trình Dương lại không buông tha, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Trừng, nhìn tới nhìn lui.
Sau đó lắc đầu.
“Nhưng em bây giờ cũng chẳng khác gì chết. Quỷ nam kia đã hạ tân nương chú cho em, chỉ cần liên tục giao hợp với em trong mộng bảy bảy bốn mươi chín ngày, em sẽ chết bất đắc kỳ tử, làm quỷ tân nương của hắn!”
Diệp Trừng cuối cùng không chịu nổi nữa, run rẩy trong sợ hãi, nước mắt chảy đầy mặt vì hối hận.
Cánh tay tôi bị nó nắm chặt đến đau nhức.
“Làm sao bây giờ, chị, em không muốn chết, hôm nay đã là ngày thứ 38 rồi, làm sao bây giờ!”
Nghĩ đến Diệp Trừng lại liên tục thông gian với Bạch Hoa 38 ngày, trong lòng tôi dâng lên một trận buồn nôn.
Nhưng lại không đổi sắc nắm lấy tay Diệp Trừng an ủi, sau đó vẻ mặt cầu xin nhìn Trình Dương.
“Trình Dương, anh có biện pháp nào để phá giải không? Diệp Trừng dù sao cũng là em gái tôi, em ấy còn trẻ như vậy, tôi không thể trơ mắt nhìn em ấy cứ thế mà chết. Hoặc là… Tìm sư phụ anh giúp đỡ có được không?”
Trình Dương trầm mặc một lát.
Anh ấy không trả lời ngay, mà trước tiên về phòng giám sát, xóa sạch sẽ đoạn ghi hình tối nay.
Lại dẫn chúng tôi ra cửa, ngồi lên một chiếc xe bốn bánh chủ động.
“Nhà các người ở đâu? Tôi đưa các người về.”
Nửa tiếng sau, tôi và Diệp Trừng đưa Trình Dương về nhà.
Có lẽ vì lo lắng, ba mẹ vẫn chưa ngủ, trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Nghe chúng tôi kể lại chuyện tối nay, ánh mắt cảnh giác của mẹ đối với Trình Dương đột nhiên trở nên hoảng sợ, nhưng vẫn cứng miệng nói.
“Nói, nói bậy bạ, nhất định là các con nhìn lầm rồi!”