Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lực phản tác dụng truyền đến từ ống thép khiến lòng bàn tay tôi đau nhức, thừa dịp thân thể Bạch Hoa nghiêng, tôi lại đá vào lưng anh ta một cước.
Đang muốn mang Diệp Trừng chạy trốn, người mẫu ma-nơ-canh thành tinh kia lại nhanh chóng bò dậy.
Thân hình cao lớn của anh ta chặn ở cửa mở một nửa kia, khớp xương hoạt động như tua phim, cười khanh khách.
Tôi mang theo Diệp Trừng vừa lăn vừa bò vào trong cửa hàng.
Chúng tôi một đường đè thấp người đi qua một hàng móc treo quần áo.
Nhưng nhìn thấy phòng thay đồ ngay trước mắt, tôi đột nhiên dừng lại.
Sau đó quay người lại, kéo Diệp Trừng chui vào khu áo khoác mùa đông bên cạnh.
Tôi đang đánh cược.
Tôi đánh cược anh ta cũng sẽ đến phòng thay đồ đầu tiên, chúng tôi có thể thừa cơ trốn ra khỏi cửa hàng thời trang đường phố này.
Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Diệp Trừng và tôi dựa lưng vào tường trắng lạnh lẽo, ngồi xổm sau lớp áo khoác che giấu thân hình.
Cảm nhận được người bên cạnh run rẩy, tôi vươn tay ra thật chặt bịt miệng nó.
"Diệp Trừng, em quên chúng ta quấn quýt nhau mỗi đêm sao?
"Em nói yêu tôi, muốn cùng tôi sống một đời một kiếp. Vậy bây giờ em trốn tránh là sao?"
Giây tiếp theo, lớp áo khoác che chắn bị người bên ngoài hung hăng vén lên.
"Hì hì, tìm thấy các người rồi."
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch cứng ngắc kia, tôi nắm chặt một chiếc móc áo gỗ đã sớm nhìn trúng.
Chính xác hướng về các khớp xương của Bạch Hoa mà đánh tới.
Tứ chi của người mẫu không có da thịt nối liền, rất dễ bị tháo ra.
Đồng thời, Diệp Trừng cũng hoàn hồn, thét chói tai, từ sau lưng tôi chạy về phía cửa.
Nhưng Bạch Hoa hành động nhanh hơn, một cái né người liền trực tiếp nhào về phía Diệp Trừng.
Tôi không cam lòng yếu thế, từ phía sau một tay kéo lấy cánh tay trái của anh ta.
Cánh tay của Bạch Hoa bị tôi hoàn toàn xoay một vòng, anh ta mặc dù không có cảm giác đau đớn, ngưng lại bị tôi chọc giận.
Mặc dù thân thể anh ta vẫn hướng về phía Diệp Trừng, đầu lại trực tiếp xoay 180° , đứng với một tư thế quái dị.
"Hại tao mất mối lương duyên, mày đáng chết."
Đôi mắt trống rỗng của Bạch Hoa trừng mắt nhìn tôi, cong cổ tay bị tôi xoay lại, hướng về cổ phía cổ tôi.
Đôi mắt trống rỗng của Bạch Hoa gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, hắn cong cổ tay bị tôi vặn gãy, hướng thẳng về phía cổ tôi.
Đúng lúc này, trên trời vang lên một tiếng thét lớn.
“Diệp Lan, nằm xuống!”
Tôi nhanh chóng làm theo.
Gần như cùng lúc, một bóng người bay vọt lên trước, phù chú vàng với kinh văn phức tạp đột nhiên dán lên trán Bạch Hoa.
Thân thể Bạch Hoa đột nhiên cứng đờ.
Ngay sau đó, hắn phát ra tiếng gào thét rợn người, giơ tay muốn xé bỏ lá bùa trước mặt.
Trình Dương đã sớm có chuẩn bị, anh ấy lại nhanh tay dán thêm mấy lá phù chú, đồng thời cắn rách đầu ngón tay, miệng lẩm bẩm, điểm vào giữa lông mày của hình nộm.
Sau một loạt thao tác, Bạch Hoa cuối cùng cũng không còn nhúc nhích.