Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Diệp Lan, lúc này con đừng do dự nữa, dù sao cũng chỉ là làm theo hình thức thôi! Con cứ yên tâm, tôi sẽ theo kế hoạch ban đầu dùng người giấy của Diệp Trừng thay con ra! Thời gian không còn kịp nữa, bây giờ chỉ có con mới có thể cứu cô ấy!”
Dưới sự đản bảo của Trình Dương, tôi choáng váng đầu óc đội khăn trùm đầu màu đỏ, như bị đổ một vũng máu tươi lên đầu.
“Nhất bát thiên địa.”
Tôi mơ hồ được đẩy đến giữa sảnh miếu, tay mẹ đè lên lưng tôi, ép tôi cúi xuống.
“Nhị bái cao đường.”
Quay người lại, tôi nhìn thấy đôi chân đi giày cao gót màu đỏ của mẹ từ mép khăn trùm đầu, đó là món quà tôi mua cho bà mấy ngày trước Tết.
“Phu thê đối bái.”
Lại quay người, tôi và người giấy mang di ảnh Bạch Hoa đối diện nhau.
Và ngay trong khoảnh khắc cúi người đứng dậy, tôi dường như cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo và ánh mắt âm u phun ra từ đối diện.
“Xin tân nhân hiến bát tự, sinh sinh thế thế, vĩnh bất phân ly.”
Giọng nói chói tai của người chủ trì âm lễ lại vang lên.
Tôi lén quan sát hành động của mẹ, nhưng trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
Nơi mẹ lấy ra tờ giấy bát tự, không phải vị trí tôi đã đặt trước.
Chẳng lẽ, bát tự đó không phải của Diệp Trừng, mà là của tôi?
Nghĩ đến khả năng khủng bố này, hô hấp của tôi hỗn loạn và dồn dập, tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Một trận gió tà thổi qua, nến đỏ lay động, ngọn lửa liếm láp tờ giấy có bát tự và hôn thư, cùng với những đồng tiền vàng mã ném vào trong không khí phát ra tiếng nổ nhẹ, sau đó cùng nhau hóa thành tro bụi.
Trên trán tôi đã sớm đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.
Không sao đâu.
Tôi tự an ủi mình: Lát nữa có người giấy làm thế thân, đốt bát tự của ai cũng giống nhau.
“Lễ thành!”
Giọng nói của người chủ trì âm lễ đột nhiên vang lên cao vút, trong lòng tôi vốn đã như chim sợ cành cong lại ném vào một tiếng sấm quỷ dị và kinh hoàng.
Phía sau đột nhiên có mấy bàn tay xô đẩy, thô lỗ và bạo lực đẩy tôi sang một bên.
Trong hoảng loạn, tôi ngã nhào vào quan tài màu đỏ lớn đang mở ra.
Tôi lập tức thét chói tai, giật tung khăn trùm đầu màu đỏ vướng víu trên đầu.
Chỉ thấy bên ngoài quan tài, những khuôn mặt hưng phấn đến biến dạng vây quanh, nhìn tôi một cách tàn nhẫn từ trên cao.
Đầu óc tôi nổ tung.
Bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, tôi phải làm sao để đánh tráo?
Tôi dùng cả tay chân bò dậy, sốt ruột tìm bóng dáng Trình Dương.
Nhưng giây tiếp theo, tôi bị đè chặt như súc vật, bị nhét mạnh vào quan tài đen kịt.
Tôi điên cuồng giãy giụa, tuyệt vọng thét chói tai.
“Buông tôi ra! Tất cả các người buông tôi ra! Mẹ, cứu con!”
Và trong khoảnh khắc tầm nhìn tối sầm lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt bán phần mang nụ cười âm hiểm của mẹ trong khe hở của đám đông.