Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Nắp quan tài bị người ta vội vàng đóng lại, trên đầu lập tức truyền đến tiếng đóng đinh quan tài.
Tôi gào thét trong không gian chật hẹp, vung tay lại sờ thấy một vật mềm mại.
Đó là… Người giấy của Diệp Trừng!
Ý thức được bản thân đã hoàn toàn bị cuốn vào một âm mưu tính kế tôi, tôi sụp đổ khóc lớn.
Mà bên ngoài, đám đàn ông thắt lưng đỏ vui vẻ nhận tiền.
Trong tiếng kèn đồng và sáo, tôi cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, quan tài chứa tôi được khiêng lên một cách vững vàng, ra khỏi miếu, hướng về phía nghĩa trang của Bạch Hoa trên sườn đồi.
Bên ngoài tiếng người tiếng nhạc ầm ĩ, nhấn chìm sự giãy giụa và tiếng khóc vô lực của tôi.
Không biết qua bao lâu, quan tài bị người ta đặt xuống từ trên không, người ta dùng dây thừng hạ quan tài xuống huyệt mộ đã đào sẵn.
Và cách một quan tài, tôi nghe thấy một người đàn ông nói với người khiêng quan tài với vẻ mặt tươi cười.
“Vất vả cho các vị sư phụ rồi.”
Nhận ra là giọng của cha, sự phẫn hận và oán khí ngút trời lại tràn ngập trong phổi tôi, tôi lại bắt đầu đấm vào thành quan tài, khóc đến tan nát cõi lòng.
“Diệp Thực Đức! Hồ Tú Vân! Diệp Trừng! Các người không có lương tâm! Các người từ đầu đến cuối đều diễn kịch tính kế tôi, chính là để tôi cam tâm tình nguyện phối hợp với các người hoàn thành nghi thức âm hôn, các người buôn bán người, trời đánh!”
Khác với sự tuyệt vọng của tôi, giọng nói của mẹ lộ ra sự thiếu kiên nhẫn nồng đậm.
“Thật là ồn ào. May mà nơi này hẻo lánh, sẽ không có ai đến, nếu không thì phải bị người khác nghe thấy rồi phát hiện.”
“Aiya, mẹ, cứ để chị ta ồn ào đi, dù sao thì oxy bên trong cũng chỉ có bấy nhiêu đó. Bây giờ chị ta càng kích động thì chết càng nhanh, haha.”
Sự đắc ý của Diệp Trừng một lần nữa giáng cho tôi một đòn nặng nề.
Cho dù từ trước đến nay cô ta luôn có những lời lẽ không hay với tôi, tôi vẫn luôn bao dung cô ta vì tình chị em. Lần này chuyện người mẫu giả liên quan đến sự an toàn tính mạng của cô ta, tôi cũng luôn chạy đôn chạy đáo vì cô ta.
Nghe thấy tiếng đất đổ xuống nắp quan tài, tiếng sột soạt truyền đến, tôi run rẩy hỏi với giọng cay đắng.
“Cha mẹ, tại sao cùng là con gái, các người luôn đối xử khác biệt? Rốt cuộc tôi kém ở chỗ nào? Về thành tích, tôi thi đỗ trường đại học 211 một lần; về làm việc, có lần nào tôi trốn việc? Bây giờ các người thà diễn một vở kịch lớn như vậy, thà đi ngược lại lễ pháp đạo nghĩa, cũng phải bán tôi, chôn sống tôi để tôi kết âm hôn với người khác! Đã hận tôi như vậy, tại sao lúc đầu các người lại sinh ra tôi?”