Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, em gái đột nhiên mở cửa lớn xông ra ngoài.
"Trừng Trừng!"
Mẹ gào lên, tiến lên đuổi theo mấy bước.
Nhìn thấy Diệp Trừng đã chạy mất tăm, bước chân của mẹ đột nhiên dừng lại.
Bà quay đầu lại, vẻ mặt âm u nhìn tôi.
Tựa hồ từng mũi tên lạnh lẽo từ trong con ngươi của bà bắn ra, đâm thẳng vào tim tôi.
"Còn ngây ra đó làm gì? Còn không đi đuổi theo!"
"Diệp Lan, mày tự mình thi đậu đại học rồi, Trừng Trừng thì chưa! Chỉ biết gây chuyện, tìm không thấy nó, mày cũng đừng về nữa."
Một tia lạnh lẽo thấu xương theo khe hở của những lời này, thấm vào tứ chi bách hài của tôi.
Tôi tự giễu cười một tiếng, cứng ngắc đứng lên, nhịn xuống nỗi đau trong khoảnh khắc, lướt qua mẹ.
Tôi không trực tiếp đi tìm Diệp Trừng, dù sao dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được nó đã đi đâu.
Đến trấn sau, tôi tùy tiện tìm một quán trà sữa ngồi đến khi trời sập tối.
Nhìn thấy xe buýt đường dài về thôn chỉ còn hai chuyến cuối, tôi cuối cùng đã đi vào trung tâm thương mại tìm người.
Nhưng đừng nói là cửa hàng thời trang đường phố, tôi ở trong trung tâm thương mại năm tầng đi mấy vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Trừng.
"Diệp Lan? Em tìm gì vậy?"
Tôi quay người lại, chỉ thấy Trình Dương từ hành lang có biển báo nhà vệ sinh đi ra, cười tươi chào hỏi tôi.
Tựa hồ nhìn thấy hy vọng, tôi trực tiếp hỏi anh ta hôm nay có nhìn thấy cô gái luôn đến xem người mẫu kia không.
Mặc dù cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng anh ta vẫn suy nghĩ một hồi.
"Không có ấn tượng gì, hay là em đi với tôi đến phòng giám sát xem sao?"
Tôi đi theo Trình Dương đến phòng giám sát ở tầng một.
Lợi dụng chức vụ, anh ta giúp tôi xem lại camera giám sát.
Diệp Trừng hai tiếng trước quả thật đã đến tìm Bạch Hoa.
Nó như thường lệ làm mê mẩn người mẫu ma-nơ-canh, dường như không có chút khác thường nào.
Nhưng sau đó, nó đã đi vào hành lang có biển báo nhà vệ sinh, rồi không ra nữa.
Sau đó tôi cũng lặp đi lặp lại tìm kiếm tất cả nhà vệ sinh và lối thoát hiểm.
Thậm chí còn giả định là phạm vi giám sát có chỗ bỏ sót, còn cẩn thận kiểm tra tình hình người ra vào của mỗi cửa ra vào.
Nhưng Diệp Trừng, cứ như vậy mà biến mất không một dấu vết.
Xe buýt đường dài về thôn đã sớm ngừng chạy, thời gian cũng bắt đầu vô hạn gần với thời gian đóng cửa của trung tâm thương mại.
Nhìn giao diện trò chuyện trên điện thoại di động không có người nghe máy, không có người trả lời tin nhắn, tôi đột nhiên có chút hoảng hốt.
Tôi yêu cầu Trình Dương tiếp tục giúp tôi xem trong camera giám sát, tôi lại đi tìm trên phố.
Nhưng Trình Dương đang khoanh tay đi tới lại ngăn tôi lại.