Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ấy hỏi.
"Em có bát tự của Diệp Trừng không? Tôi có thể giúp em tính xem nó ở đâu."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Anh... Hiểu huyền học?"
Trình Dương giống như bất đắc dĩ trước mặt tôi lộ ra chân tướng, ánh mắt anh ấy lộ vẻ bất lực.
"Vốn không muốn lộ ra."
Tôi viết bát tự của Diệp Trừng lên một tờ giấy, Trình Dương từ trong bộ đồ bảo vệ của anh ấy lấy ra một lá bùa vàng, quyết ấn niệm chú.
Bùa vàng bay lên không trung, cháy rực lên.
Anh ấy nhanh chóng ném bát tự của tôi viết vào.
Chờ tro giấy trên mặt đất bay lượn lắng xuống, Trình Dương mở mắt, thần tình kiên định.
"Nó ở ngay trong trung tâm thương mại này."
Nói xong, ánh mắt sắc bén của anh ấy quét về phía màn hình giám sát, rồi dừng lại ở trước cửa hàng thời trang đường phố.
"Em vĩnh viễn không tìm được người cố ý trốn tránh em, nó nhất định đang chờ một thời cơ có thể đi ra."
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Trung tâm thương mại náo nhiệt dần dần vắng vẻ, các cửa hàng lần lượt đóng cửa, đèn lớn từng tầng một tắt đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại mấy ngọn đèn mờ ảo ở cửa ra vào tầng một.
Chúng trong gió đêm u ám soi sáng khung cửa của trung tâm thương mại, tựa như hai con mắt của quái thú đang ngủ say, im lặng chỉ dẫn phương hướng đi đến miệng vực sâu thẳm.
Mà trong phòng giám sát chỉ còn ánh đèn, tôi và Trình Dương giống như hai con báo đang chờ đợi mà im lặng ít nói, thay phiên nhau chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát tối đen như mực.
Trong cửa hàng thời trang đường phố đã khóa cửa, một người mẫu nam mặc áo hoodie quần ống rộng hơi cúi đầu, lặng lẽ đứng sau cửa kính.
Toàn bộ trung tâm thương mại một mảnh tử tịch.
Nhìn thấy thời gian đã gần mười hai giờ đêm, mí mắt tôi đã sớm nặng nề, chỉ dựa vào một hơi oán khí với Diệp Trừng mà cố gắng chống đỡ.
Ngay lúc này, một tia sáng đèn pin yếu ớt đột nhiên xuất hiện trong màn hình, chiếu chính xác vào làn da trắng sáng của Bạch Hoa.
Tôi trong nháy mắt rùng mình một cái, ánh mắt như keo dán dính lên.
Trong camera giám sát, một cô gái dáng người đơn bạc từ góc rẽ đi ra.
Cô ta, một tay cầm đèn pin, một tay khiêng một vật thể hình dao đen như mực, vừa chạy vừa đến cửa hàng thời trang đường phố, sau đó mê muội ngước nhìn Bạch Hoa.
Đột nhiên, trong toàn bộ trung tâm thương mại yên tĩnh, lấy cô ta làm trung tâm, vang lên một trận âm thanh ầm ĩ của máy móc quay vòng.
Lúc này chúng tôi mới phát hiện, vật thể hình dao kia, là cưa điện!
Máu trong toàn thân tôi trong nháy mắt đông lại.
Diệp Trừng nó, khao khát đối với Bạch Hoa đã đến mức khó có thể khống chế!
Giây tiếp theo, Diệp Trừng khiêng cưa điện hướng về ổ khóa lớn trên cửa kính mà chém tới.
Tôi còn chưa kịp nghĩ, đã chạy ra ngoài ngăn cản nó.
Một bàn tay lại đột nhiên kéo tôi lại.
"Diệp Lan!"