Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Cuối cùng, Trình Húc cũng gọi người mang sữa tươi tới, tôi cho vào lò vi sóng hâm nóng, có được ly sữa nóng theo yêu cầu của hệ thống.
Vừa uống sữa, tôi vừa nịnh Trình Húc: "Anh thật tốt bụng, đúng là Lôi Phong thời hiện đại! Nếu năm sau chương trình 'Cảm động Trung Quốc' không có anh, tôi không xem đâu!"
Trình Húc chỉ đáp lại đúng bốn chữ: "Bớt diễn trò đi."
Uống xong sữa, tắm rửa sạch sẽ, tôi nằm trên giường hài lòng định đi ngủ.
Thế nhưng mới chỉ mười mấy phút, tôi đã thấy người ngứa ngáy đau rát, bật đèn lên nhìn, chỗ da lộ ra toàn là mẩn đỏ chi chít.
Tôi hỏi hệ thống:[Đây là hình phạt à?]
Hệ thống: [Đúng vậy nha, cục cưng.]
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Không còn cách nào, tôi đành gõ cửa phòng Trình Húc.
Trình Húc nổi giận đùng đùng mở cửa.
Trước khi anh ta kịp mắng, tôi nhanh chóng giơ tay cho anh xem: "Anh nhìn đi! Tôi không lừa anh mà!"
Trình Húc nhìn thấy mảng mẩn đỏ đáng sợ, cau mày lại.
Thấy có hy vọng, tôi tranh thủ kéo cổ áo xuống một chút, để lộ cả mảng da đỏ bừng ở cổ: "Còn đây nữa! Anh xem! Đỏ hết cả rồi! Có đáng thương không cơ chứ!"
Ánh mắt Trình Húc lướt qua cổ tôi rồi lập tức quay đi, khẽ ho một tiếng: "Cô tưởng mình là công chúa hạt đậu à."
Anh ta đi ra phòng khách, lấy trong hộp thuốc ra một tuýp thuốc mỡ đưa cho tôi: "Tự bôi đi."
Tôi xúc động suýt rơi nước mắt, nhận lấy thuốc, rồi nhìn anh ta đầy mong chờ: "Ga giường..."
"Giữa đêm rồi, cô bảo tôi đi đâu kiếm bộ ga trải giường bằng lụa cho cô hả!"
"Cái đó..." Tôi liếc mắt nhìn vào phòng anh ta, "Hình như ga giường trong phòng anh là lụa thật đấy."
"Không thể nào." Trình Húc lập tức cắt lời tôi, "Tuyệt đối không thể."
Nửa tiếng sau.
Tôi thoải mái nằm trên chiếc giường lớn của Trình Húc, lụa tơ tằm mát lạnh mềm mại áp vào da.
Trình Húc, đúng là người tốt!
Tốt đến toát cả hào quang!
4
Sáng dậy, Trình Húc đã đi làm rồi, trên bàn ăn có bữa sáng do người giúp việc chuẩn bị.
Ăn xong, tôi cũng chuẩn bị đi làm.
Nhưng vừa tới cổng vào ga tàu điện ngầm, chân tôi như bị nam châm hút chặt xuống mặt đất, không tài nào nhấc lên nổi.
Tôi hốt hoảng gọi hệ thống: [Hệ thống ơi! Sao tôi lại thế này!]
Hệ thống bình thản: [Bé cưng, Lâm Thính bản gốc sẽ không đi tàu điện ngầm để đi làm đâu.]
Tôi: [?]
Tôi xoay người thử bước về hướng khác.
Thành công.
Tôi lại thử tiếp, miễn là không đi vào ga tàu thì đi hướng nào cũng không sao.
Không cam lòng, tôi thử đi xe buýt.
Mãi không thấy xe đến.
Quét mã xe đạp công cộng, thì cái hỏng cái không phản hồi, quét cái nào chết cái đó.
Sắp trễ giờ rồi, tôi bật app gọi xe: [Vậy gọi xe riêng chắc được nhỉ!]
Hệ thống: [Được chứ.]
Ba giây sau, hệ thống liếc màn hình tôi một cái, lại lên tiếng: [Nhưng mà này, đi xe ghép thì không được đâu nha.]
Tôi nước mắt ngắn dài hủy tùy chọn ghép xe.
Giờ cao điểm sáng – tối, gọi xe riêng tiêu tốn hết ba trăm tệ.
Trình Húc đi làm về thấy tôi đang ôm bốn chai Evian, mặt mày u mê nhìn cái tài khoản ngân hàng chỉ còn hai con số.
Ha ha, tôi cười vì mình nghèo quá mà.
Vừa thấy anh ta về, hai mắt tôi sáng lên, lao tới: "Anh về rồi à?”
"Hôm nay làm việc có mệt không? Có khát nước không?”
"Uống nước không?" Tôi mở nắp chai nước, ân cần đưa cho anh ta: "Bảy mươi lăm tệ một chai."
Trình Húc vừa đưa tay ra nhận nước, lại thu về: "Nước ở đâu ra vậy?"
Tôi nhớ lại ánh mắt "cô đúng là khát thật đấy" của bác tài lúc tôi xuống xe: "À, tiện tay lấy từ xe xuống."
Trình Húc: "?"
"Nhưng mà chuyện đó không quan trọng!" Tôi vẫn giữ nguyên vẻ ân cần, "Quan trọng là, sau này anh đi làm có thể tiện đường cho tôi đi cùng không?"
Hệ thống nói, theo đúng thiết lập nhân vật, tôi phải có tài xế đưa đón đi làm.
Nhưng tài khoản của tôi, ngay cả một cuốc xe nữa cũng không trả nổi rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách bám xe Trình Húc mà thôi.
Khóe miệng Trình Húc giật giật: "Không được."
Tôi lập tức nói: "Đàn ông không thể nói 'không được' đâu."
Trình Húc: "..."
5
Sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng tôi cũng giành được một chỗ ngồi cao quý ở hàng ghế sau chiếc Porsche Panamera.
Để cảm ơn Trình Húc, tôi muốn tặng anh ta một món quà.
Đến ngày phát lương, tôi hào hứng mời Trình Húc đi trung tâm thương mại cùng tôi.
"Đến trung tâm thương mại làm gì?"
"Tặng quà cho anh chứ còn gì!" Tôi chân thành nói, "Anh tốt với tôi như vậy, tôi phải báo đáp chứ! Cho nên mới muốn chọn quà tặng anh!"
Trình Húc nheo mắt nhìn tôi, rồi cười một cái đầy ẩn ý: "Được thôi."
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, không ngờ anh ta lại đồng ý nhẹ nhàng như vậy.
Cho đến khi đến trung tâm thương mại, tôi mới hiểu cái nụ cười đó là có ý gì.
Vì đây là cơ hội tuyệt vời, không thể bỏ lỡ, để anh ta có thể thoải mái cười nhạo tôi.
Anh ta dẫn tôi vào một shop hàng hiệu, ngồi xuống ghế salon, thản nhiên nói: "Chỗ này được đấy, chọn món gì cũng được, cứ mua đi."
Tôi nhìn đôi khuy măng sét rẻ nhất trong tiệm có giá bốn chữ số, tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại.
Khéo trùng hợp làm sao, lương của tôi cũng đúng bằng bốn chữ số.
Lúc mới nhận lương, tôi còn tưởng tài khoản hoàn lại tiền mua gì đó.
Chị nhân viên bán hàng nhìn tôi đầy mong đợi, tôi tức tối quay sang nhìn Trình Húc:
"Anh cố tình đúng không!" Tôi đau khổ tột độ, "Anh nghĩ tôi thật sự không mua nổi cho anh à!"
Anh ta chỉ bình thản nhìn tôi như đã biết trước kết cục.
Thế là tôi tức giận hét lên: "Anh thật là thông minh!"
"Đúng là tôi mua không nổi."
Trình Húc bật cười khẽ, đứng dậy khỏi ghế: "Được rồi, đi thôi. Hôm nay không có món nào ưng cả."
Tôi như trút được gánh nặng: "Anh không mua, thì tôi cũng không mua."
"Không cần cô tặng quà. “ Ra khỏi cửa hàng, Trình Húc lại dẫn tôi đến một cửa hàng khác, “Nếu muốn cảm ơn thì giúp tôi chọn một cái túi tặng mẹ tôi. Mấy cái trước bà ấy đều không thích, chê gu thẩm mỹ của tôi kém."
Cái này dễ mà!
Tôi nhanh chóng chọn một mẫu túi kiểu dáng cổ điển, đơn giản mà thanh lịch, chắc chắn mẹ Trình Húc sẽ thích.
Chọn xong, tôi tiện thể ngó nghiêng quanh cửa hàng, bất ngờ liếc thấy một chiếc Birkin da cá sấu màu hồng phấn.
Tôi đứng sững tại chỗ.
Không phải kiểu "đứng hình vì cảm xúc", mà là đứng hình thật sự.
Chân tôi không cử động nổi luôn.
Tôi hỏi hệ thống: [Không phải chứ...]
Hệ thống vui vẻ đáp: [Phải đó cục cưng! Là tiểu thư nhà giàu, sao có thể thiếu túi da cá sấu cơ chứ!]
Có lẽ vì thấy tôi nhìn chằm chằm cái túi không chớp mắt, Trình Húc đi tới bên cạnh: "Muốn à?"
Anh ta hiểu tôi ghê!
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Trình Húc cười híp mắt: "Vậy thì cứ mơ tiếp đi."
Tôi: "…"