Em là bà nội của anh - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6

 

Trình Húc xoay người bước đi, tôi lập tức túm lấy anh ta.

 

"Xin anh đấy." Tôi muốn khóc không ra nước mắt, "Cả đời này tôi làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả ơn cho anh!"

 

Cô nhân viên bán hàng hồ hởi tiến lại gần: "Cô đây, mắt nhìn hàng của cô tuyệt vời quá! Đây là mẫu giới hạn đấy ạ, cả thành phố chỉ có ba chiếc thôi, cái này là cái cuối cùng rồi!"

 

Ra là mẫu giới hạn, bảo sao giá suýt chạm bảy chữ số.

 

"Đi thôi." Trình Húc chẳng thèm quan tâm đến tôi, cầm túi đồ nhân viên đã gói sẵn, đi thẳng ra cửa.

 

Để lại tôi đứng như một pho tượng, mắt dán vào chiếc túi da cá sấu màu hồng kia.

 

Nhân viên lại nồng nhiệt hỏi: "Cô đây có vấn đề gì không ạ? Thích thì lấy luôn thôi!"

 

Tôi tỏ vẻ lạnh lùng: "Không sao, cô cứ để tôi xem một chút."

 

Bị "phạt đứng" suốt mười phút, nhân viên lại đến gần: "Cô vẫn đang phân vân ạ? Có chuyện gì à?"

 

Không có gì cả, chuyện lớn nhất của tôi là tôi nghèo.

 

Đến phút phạt đứng thứ hai mươi, lại có người bước tới bên cạnh tôi.

 

Tôi tưởng là nhân viên nên nói vu vơ: "Cho tôi ngắm con tôi thêm chút nữa được không?"

 

Ai ngờ lại là giọng Trình Húc vang lên: "Ngắm hai mươi phút rồi, chưa đủ à?"

 

Không những đủ, mà là quá đủ luôn ấy.

 

Chân tôi sắp hóa thành gỗ luôn rồi, không cử động nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn Trình Húc.

 

Giây tiếp theo, Trình Húc lấy ra một chiếc thẻ đen từ túi, đưa cho nhân viên:

 

"Phiền cô gói cái này lại giúp tôi."

 

Anh ta vừa dứt lời, chân tôi lập tức hoạt động bình thường trở lại.

 

Tôi xách cái túi đi theo sau anh ta, miệng ríu rít:

 

"Trình Húc, anh thật tốt, sao anh lại tốt đến vậy chứ!"

 

"Bớt nịnh nọt đi." Anh ta không buồn quay đầu, "Coi như là quà đáp lễ cha mẹ cô từng tặng tôi hồi nhỏ."

 

Anh ta vừa cao vừa chân dài, đi nhanh như gió. Tôi cố gắng đuổi theo, nhưng vì mới đứng quá lâu, chân còn hơi cứng, đi chưa được mấy bước đã ngồi phệt xuống chiếc ghế bên hành lang.

 

Trình Húc đi được một đoạn, quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt "cô lại bày trò gì nữa đấy".

 

Tôi cười gượng: "Không đi nổi nữa rồi."

 

"Đi được mấy bước chứ mấy?" Trình Húc vừa bực vừa buồn cười, "Tôi đi lấy xe. Mười phút nữa không ra, cô tự về."

 

Nghĩ tới tiền xe đắt đỏ, tôi lập tức cảm thấy mình vẫn còn khả năng di chuyển.

 

Nhưng chưa được ba giây, tôi lại đứng sững trước cửa hàng.

 

Chỉ vì vừa liếc thấy chiếc váy dạ hội mới ra mắt trưng bày trong tủ kính.

 

7

 

Cuối cùng, tôi không dám nhìn hai bên nữa, tay xách túi đựng váy với túi xách, cúi gằm mặt như ăn trộm, mới lén lút về được đến nhà.

 

Trình Húc nhìn tôi mà cạn lời, mặt mày thể hiện rõ không quen biết tôi: "Ở chỗ cô, ngẩng đầu đi đường thì bị tuyên án mấy năm vậy?"

 

Tôi: "…"

 

Tôi tuyên cho anh bản án "cả đời không vợ" đấy!

 

Phải công nhận, cái hệ thống này thực sự bất tiện.

 

Tôi không biết lái xe, tài xế bận cái là tôi không ra khỏi nhà được. Mà ra rồi cũng chẳng đi được đâu.

 

Trung tâm thương mại cao cấp thì không được vào, vào là hóa tượng đứng trước cửa hàng xa xỉ, bị bảo vệ xách cổ đuổi đi như kẻ trộm.

 

Chợ đồ nhỏ cũng không đi được, bảo là sai thiết lập nhân vật.

 

Tối thứ bảy, Trình Húc có tiệc rượu, tôi ở nhà một mình buồn đến mốc meo, nên định xuống khu dân cư đi dạo cho khuây khỏa.

 

Không ngờ vừa đi được một lúc thì trời đổ mưa như trút.

 

Tôi không mang ô, đành chạy vội đến cái chòi gần nhất để trú.

 

Thế rồi, giữa tiếng mưa sấm đùng đoàng, tôi dường như nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt.

 

Tiếng rất nhỏ, khẽ khàng, nghe mà thấy tội.

 

Tôi nhìn quanh, phát hiện trong bụi cỏ không xa có một bóng dáng nhỏ xíu co lại.

 

Tôi lao vào màn mưa chạy tới.

 

Là một con mèo con, chắc là mèo hoang, gầy nhom, trên chân còn có một vết thương đỏ lòm.

 

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi bế nó lên, định đưa đến phòng khám thú y gần đó.

 

Hệ thống cố cản tôi: [Cô tiểu thư được nuông chiều như Lâm Thính sẽ không vì một con mèo hoang mà chật vật thế này.]

 

Đúng là tôi ướt như chuột lột, quần áo dính đầy bùn đất, hoàn toàn trái với thiết lập nhân vật.

 

Nhưng tôi mặc kệ, dù chân nặng trịch như bị dính chặt xuống đất, tôi vẫn như có sức mạnh bộc phát, cố gắng nhấc chân chạy về phía cổng khu.

 

Vất vả lắm mới đến nơi, tôi lấy điện thoại ra gọi xe, nhưng trời mưa thế này làm gì gọi được.

 

Thỉnh thoảng có taxi đi ngang, thấy tôi và con mèo bẩn thỉu thảm hại cũng từ chối chở.

 

Đang lúc tôi hoang mang bối rối, một chiếc Panamera quen thuộc dừng lại trước mặt.

 

Cửa kính phía sau hạ xuống, khuôn mặt Trình Húc hiện ra.

 

"Lâm Thính?" Anh ta nói, khuôn mặt nghiêm khi nhìn thấy tôi thế này, "Sao thế này?"

 

Anh ta nhanh chóng mở cửa xe. Tôi chui vào, đưa mèo cho anh ta xem, giọng cuống quýt: " Có thể ghé qua phòng khám thú y gần đây không? Con mèo này chắc không qua nổi mất."

 

Trình Húc không do dự, bảo tài xế: " Tới phòng khám thú y trước."

 

Tôi biết Trình Húc bị ám ảnh sạch sẽ, nên không dám ngồi gần. Nhưng anh ta chẳng để tâm, lấy khăn tay đưa cho tôi.

 

"Lau người đi." Trình Húc nhận lấy con mèo nhỏ trong tay tôi, để tôi rảnh tay lau quần áo.

 

Anh ta còn cởi áo khoác choàng lên người tôi, dặn tài xế: "Tăng nhiệt độ điều hòa lên."

 

Không biết vì lạnh hay gì mà con mèo cứ run lẩy bẩy, tôi định lấy áo khoác của Trình Húc đắp cho nó.

 

Mới nhúc nhích, anh ta đã đoán ra, giữ tay tôi lại: "Cô cứ mặc đi."

 

Rồi anh ta cúi xuống lấy ra một chiếc áo sơ mi từ túi dưới chân, chắc mới mua vì còn nguyên mác, giá ghi trên đó tận năm chữ số.

 

Trình Húc xé nhãn, nhẹ nhàng quấn sơ mi quanh con mèo nhiều lớp. Rồi vỗ nhẹ vai tôi, trấn an: "Đừng lo, sắp tới rồi."

 

Chúng tôi đến phòng khám rất nhanh. Mèo được bác sĩ đưa đi cấp cứu, tôi mới thở phào.

 

Nhưng chưa kịp mừng thì đầu óc tôi quay cuồng, lảo đảo suýt ngã.

 

Trình Húc nhanh tay đỡ lấy tôi, bàn tay to áp lên trán tôi: "Sao lại nóng thế này?"

 

Tôi choáng váng nghĩ thầm: Xong rồi.

 

Hình phạt vì vi phạm thiết lập nhân vật tới rồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo