Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Tối hôm đó, tôi bị sắc đẹp mê hoặc, không kịp hỏi "Vậy thì tốt" có nghĩa là gì.
Tôi xấu hổ, không dám hỏi, mỗi lần nhìn thấy Trình Húc, miệng mở ra rồi lại đóng vào, mãi không hỏi được.
Cho đến một ngày, chúng tôi cùng ngồi trên sofa xem phim truyền hình, thì màn hình điện thoại của anh sáng lên.
Tôi vô tình liếc nhìn, người nhắn tin là Trần Tử Nguyệt.
Tôi sững sờ một chút.
Trình Húc cũng sững sờ một chút.
Sau đó, anh lấy lý do có việc phải xử lý, giấu đầu lòi đuôi đi về phòng.
Tôi phục hồi tinh thần, ôm mèo nhỏ, than thở: "Tiểu Mi, có lẽ sau này chỉ còn hai mẹ con chúng ta dựa vào nhau thôi."
Tiểu Mi kêu một tiếng "meo", rõ ràng không hiểu nổi những lời vu vơ của tôi.
Thật ra, từ sau bữa tiệc sinh nhật của Tần Trăn , tôi và Trần Tử Nguyệt cũng trở thành bạn tốt. Chúng tôi thậm chí đã cùng nhau đi hát karaoke, xem phim.
Trước kia, người muốn ghép đôi hai người bọn họ là tôi, nhưng giờ tôi lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Tôi tự an ủi bản thân: Chắc là vì nếu bọn họ thật sự bên nhau, tôi sẽ bị Trình Húc đuổi đi, không thể tiếp tục duy trì hình tượng tiểu thư được nuông chiều nữa.
Lấy đâu người như Trình Húc để tôi cứ thế mà ăn ké đồ ăn đồ uống nữa!
Tôi tuyệt vọng kêu gọi hệ thống: [Hệ thống, làm sao đây?]
[Hệ thống? Có ở đó không? Hệ thống?]
Tôi gọi nó trong đầu hơn mười phút, cuối cùng hệ thống mới trả lời tôi: [Đang bận! Đừng gọi nữa!]
[Đang bận gì? Cậu có kí chủ khác à?] Tôi phẫn nộ hỏi, [Không phải tôi là cục cưng duy nhất của cậu à?]
Hệ thống còn tức giận hơn tôi: [Đáng lẽ cái hợp đồng này của cô cũng sắp xong rồi! Tôi đã viết đơn nghỉ phép xong xuôi rồi! Vé máy bay cho chuyến du lịch năm ngày đến đảo còn đặt rồi! Vậy mà hệ thống khác nghỉ việc, nó đẩy hết công việc của nó lên cho tôi!]
[Tôi sắp hết vai rồi à?] Trong lúc nó đang gào thét, tôi đột nhiên nhận ra trọng điểm, [Tại sao?]
Hệ thống cười khẩy:[Vì cô quá phiền phức.]
Tôi: […… Coi như cậu đang khen tôi đi.]
13
Hệ thống ngày càng bận rộn, hầu như không còn thời gian để chú ý đến tôi nữa.
Cuối cùng, có một ngày, nó vội vàng nhấn nút kết thúc: [Thực sự không thể bận hơn nữa rồi, cục cưng à, tôi thấy tiến độ của cô khá ổn, vậy nên tôi cho cô kết thúc sớm nhé! Nhớ đánh giá 5 sao cho tôi nha, moa moa!]
Tôi mất một lúc lâu mới hiểu ra.
Để kiểm tra xem hệ thống có thật sự biến mất không, tôi gọi một bát mì cay, cho đầy hành, gừng và tỏi.
Ăn xong bát mì, tôi lại ăn thêm một gói đồ ăn vặt cay.
Sau đó, tôi ôm mèo nhỏ, vùi cả khuôn mặt vào bụng mềm mại của nó, hít một hơi thật sâu.
Không dị ứng, không đau đớn, không hình phạt.
Ôi trời.
Hệ thống thật sự biến mất rồi.
Cuối cùng tôi không còn phải chịu những quy định vô lý nữa!
Một niềm vui sướng lớn ập đến.
Nhưng ngay sau đó, lại là một nỗi mất mát khổng lồ.
Tôi thật sự không còn lý do để bám víu vào ở của Trình Húc nữa.
Trình Húc chiều nay ra ngoài từ sớm, tôi không biết anh đi làm gì, giờ vẫn chưa về.
Để lại tôi và mèo nhỏ như hai mẹ con góa bụa, ngồi nhà canh cửa.
Khi tôi đang ngồi trên sofa, suy tư một mình, buồn bã không thôi, thì Trình Húc đã về.
Anh thấy tôi ôm mèo nhỏ, trên mặt là vẻ buồn bã, dừng lại một chút, rồi hỏi: "Làm sao vậy?"
Tôi luyến tiếc, lòng buồn bã như sông sâu, nước mắt rưng rưng nhìn anh: "Trình Húc..."
Còn chưa nói hết câu, Trình Húc đã cắt ngang:
"Tôi biết rồi."
Tôi: "Hả? Biết cái gì?"
Trình Húc: "Tôi đã đặt xong túi phiên bản giới hạn rồi, ngày kia sẽ giao tới tận nhà."
"..." Tôi im lặng một lúc, rồi mới nói: "Không phải..."
"Không phải?" Trình Húc rõ ràng có chút nghi hoặc, "Sữa trong tủ lạnh tôi cũng mua thêm rồi, khay cát cho mèo nhỏ tôi cũng dọn, cá buổi trưa cũng đã bảo dì mua loại không có xương, còn gì nữa?"
Tôi: "..."
Không phải, anh trai à, có cần tôi giúp gọi trợ giúp pháp lý không?
14
Tôi cảm thấy mình giống như một người khách hàng kén chọn và đáng ghét, còn Trình Húc thì như người bị tôi bóc lột, đáng thương.
Nhất thời đuối lý, tôi lặng lẽ chạy về phòng.
Khi nằm trên giường, trong đầu tôi chỉ nghĩ về vẻ mặt nghiêm túc của Trình Húc khi suy nghĩ xem còn chưa làm tốt ở đâu.
Còn nữa, thông báo tin nhắn từ Trần Tử Nguyệt xuất hiện đột ngột trên điện thoại của anh.
Tôi không do dự, ngay lập tức gửi tin nhắn cho Trần Tử Nguyệt: [Cục cưng, cô thấy Trình Húc thế nào?]
Nửa phút sau, Trần Tử Nguyệt trả lời: [Tôi thấy anh ấy rất tốt! Rất tốt! Vừa đẹp trai lại có tiền, còn rất kiên nhẫn! Là một người đàn ông tuyệt vời! Rất đáng tin cậy!]
Xong rồi, xong rồi.
Lòng tôi lạnh lẽo như mùa đông.
Nhìn nhận xét năm sao của Trần Tử Nguyệt về Trình Húc, liệu họ có thật sự có chuyện gì không?
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô ấy lại gửi thêm một tin nhắn: [Trình Húc đã thổ lộ với cô rồi à? Đừng do dự, tôi thấy anh ấy thật sự không tồi]
[Cái dây chuyền này anh ấy chọn rất lâu, hỏi tôi rất nhiều lần về sở thích của cô, cuối cùng mới mua được.]
[Có thể thấy anh ấy thật sự rất chú ý đến cô!]
Hả?
Lời lẽ nhỏ nhặt như vậy, chắc chắn không phải tiếng Trung, nếu không sao tôi lại cảm thấy hơi khó hiểu?
Tôi định hỏi thêm, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, không thấy ai, chỉ có Tiểu Mi đứng ở cửa.
Không còn cách nào, tôi đành kéo vali, bấm chuông cửa biệt thự của Trình Húc.
Trình Húc xuất hiện ở cửa, nở nụ cười đẹp và một chút tự mãn.
Tôi nhất thời không biết phải nói gì, đứng im một lúc, cuối cùng tôi nghẹn ngào nói: "Tiểu Mi còn quá nhỏ, cái dây chuyền này hơi nặng, không tốt cho cổ nó. Em sẽ giữ giúp nó một lát."
Trình Húc nở nụ cười, vô cùng phối hợp nói: "Được."
Tôi lấy dây chuyền xuống, có một chút lúng túng, nhìn thấy Trình Húc vẫn thản nhiên, tôi giơ chân đá anh một cái: "Anh còn đứng đó làm gì!"
"Đến đây."
Trình Húc không thể nhịn cười, cười khẽ đi đến gần tôi, lấy dây chuyền, ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ tôi.
"Thật ra anh định vài ngày nữa mới đưa cho em, nhưng đoán mãi không đúng đáp án, anh nghĩ, chắc em đã phát hiện ra chuyện về cái dây chuyền rồi." Trình Húc gài móc lại, xoay tôi lại đối diện với anh, "Lần này đáp án chắc không sai rồi chứ."
Ừ, không sai rồi.
Chỉ là đáp án không phải là dây chuyền.
Mà là Trình Húc.
Tuy nhiên tôi vẫn lắc đầu: "Không đúng, vẫn thiếu một vài thứ."
Rõ ràng Trần Tử Nguyệt đã nói có lời tỏ tình mà!
Trình Húc như hiểu được, đôi mắt đen láy nhìn tôi: "Lâm Thính, anh thích em."
"Thật sao?" Tôi hít mũi một cái, "Vậy anh thích sự tinh tế của em, hay thích sự dịu dàng rộng lượng của em?"
Anh véo nhẹ vào má tôi: "Anh thích sự hài hước của em."
Tôi ôm Tiểu Mi, không rảnh tay để đánh anh, chỉ có thể làm bộ trừng anh bằng ánh mắt dữ dằn.
Trình Húc cười ôm tôi vào lòng: "Vậy câu trả lời của em là gì?"
Tôi bị nhiệt độ ấm áp của Trình Húc bao bọc, Tiểu Mi trong tay mềm mại cọ vào tay tôi.
Không do dự, câu trả lời đã tuôn khỏi miệng tôi, như một đám mây mềm mại, đầy hơi nước hạnh phúc.
"Em cũng thích anh, rất thích anh."