Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Có tôi làm đệm lưng, Trần Tử Nguyệt lập tức tự tin hẳn lên.
Cô ấy lấy hết can đảm để đi tặng quà, còn tôi thì chính thức bắt đầu sự nghiệp cọ cơm uống chùa.
Hệ thống định ngăn tôi lại, nhưng bị tôi chặn họng ngay lập tức: [Thế nào! Tiểu thư nhà giàu sa cơ ăn thêm hai miếng bánh velvet đen thì đã làm sao!]
Đang ăn đến dĩa gan ngỗng với trứng cá tầm thứ ba, thì có một cô gái đi tới.
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh: "Ôi chao, đây chẳng phải là Lâm Thính sao? Sao nào, phá sản xong khổ vậy luôn à? Phải đến đây ăn ké hả?"
Tôi liếc qua khuôn mặt lạ hoắc đó, hệ thống lập tức thì thầm bên tai: [Một trong những NPC ác độc, Hà Vũ. Trước đây chơi chung với cô, sau khi cô phá sản thì quay ngoắt cắn ngược lại.]
Ồ, NPC à, thế thì không sao.
Tôi ít nhất cũng là nữ phụ, có cần phải so đo với NPC đâu.
Tôi chẳng thèm để ý, còn tiện tay nhét thêm hai lát thịt chân giò Tây Ban Nha vào miệng.
Hà Vũ thấy tôi không đáp lời thì càng được nước làm tới: "Lâm Thính, cô không biết xấu hổ à? Tần Trăn ghét cô như thế, cô còn tự lết đến đây làm gì cho nhục?"
Tôi còn chưa kịp phản bác thì bất ngờ Trần Tử Nguyệt từ đâu lao ra, chắn trước mặt tôi, bênh vực ra mặt: "Sao cô lại ăn nói như vậy hả?"
Hà Vũ bị cô ấy quát thì càng chướng mắt, giọng vênh váo hơn: "Cô mà cũng dám nói chuyện với tôi? Cô biết tôi là ai không?"
Trần Tử Nguyệt bình tĩnh đáp: "Dù cô là ai, cô cũng không nên nói người khác như thế!"
Chắc là bực mình quá, Hà Vũ với tay chộp lấy ly rượu trên bàn, định hất thẳng vào người Trần Tử Nguyệt.
Phản xạ nhanh như chớp, tôi kéo Trần Tử Nguyệt về sau một cái, rượu tạt trúng tôi.
Dòng rượu đỏ sẫm chảy dài trên váy trắng, nhỏ tong tỏng.
Tôi cảm thấy cả cõi lòng mình… đau như bị đâm một nhát.
Trời đất quỷ thần ơi.
Chiếc váy dạ hội duy nhất của tôi!
Chiếc váy sáu con số lận!
Chiếc váy tôi phải đứng mếu máo trước cửa tiệm mười phút mới dụ được Trình Húc móc ví mua cho!
Tôi lập tức muốn chạy vào nhà vệ sinh xem có cứu vãn được gì không.
Nhưng chân tôi lại không nhúc nhích được.
Tôi sắp phát điên, hỏi hệ thống: [Lại gì nữa vậy???]
Hệ thống vui như Tết: [Cục cưng, cô là tiểu thư được nuông chiều cơ mà! Bị người ta tạt rượu, sao lại bỏ chạy?]
[Hả?] Tôi cạn lời toàn tập, [Vậy tôi phải làm gì?]
Giọng hệ thống đầy hưng phấn như cổ vũ đánh nhau: [Tạt lại nè! Nắm tóc nè! Tát cái bốp vô mặt cô ta nữa!]
Tôi: [……]
Lúc này, cả sảnh tiệc đều đã ngoảnh lại nhìn chúng tôi, ánh mắt xúm lại như đang xem kịch hay.
Trình Húc và Tần Trăn cũng quay đầu nhìn sang.
Tôi thở dài, nhìn Hà Vũ và nói: "Chuẩn bị đi."
Cô ta nghi hoặc: "Chuẩn bị cái gì?"
Tôi nói: "Tôi chuẩn bị làm loạn đây."
Hà Vũ: "?"
Nói xong, tôi cầm ly rượu bên cạnh, dứt khoát hất thẳng lên người cô ta.
11
Tôi và Hà Vũ lăn lộn với nhau như một đống bùi nhùi.
Tôi tuân theo chỉ dẫn của hệ thống, túm tóc cô ta, tát cô ta, đè cô ta xuống đất mà đấm loạn xạ.
Có người tiến lại muốn kéo tôi ra, tôi quay lại, thấy Trình Húc.
Miệng tôi lập tức mếu xệch, đưa cho anh xem vết rượu đỏ trên váy: "Trình Húc! Anh nhìn xem! Váy của tôi!"
Anh nhẹ nhàng vỗ đầu tôi: "Không sao đâu, đã mua cho em cái khác."
Trời ơi, giọng nói ấy như âm thanh của tự nhiên.
Sao lại có sáu từ vừa ngọt ngào lại vừa đơn giản đến vậy?
Hà Vũ còn muốn nổi điên, nhưng đã bị bảo vệ do Tần Trăn gọi đến lôi đi.
"Về nhà, về nhà!" Tôi nghĩ thầm, nhanh chóng về nhà để gửi váy đi giặt, biết đâu vẫn cứu vãn được. Vậy là tôi kéo Trình Húc chạy nhanh về bãi đỗ xe.
Thực tế chứng minh, gấp gáp không ăn thua gì.
Vì tôi không quen đi giày cao gót, nên không cẩn thận mất thăng bằng, chân trái bị lật một cái.
May mà Trình Húc kịp thời ôm lấy tôi, nếu không chắc tôi đã ngã sấp mặt rồi.
"Em không sao chứ?" Trình Húc có chút lo lắng, đỡ tôi ngồi lên ghế dài gần đó, "Sao lại chạy nhanh vậy làm gì?"
Cổ chân tôi đau rát: "Tôi sợ nếu chậm thì vết bẩn không giặt sạch được nữa."
Trình Húc ngồi xổm xuống, kiểm tra cổ chân tôi, thở dài: "Không phải tôi đã nói mua cho em một chiếc rồi sao?"
"Đó là chuyện khác!" Tôi nói chắc nịch, "Đây là chiếc váy đầu tiên anh mua cho tôi! Tôi rất trân quý nó!"
Ánh mắt anh theo cổ chân tôi chuyển lên mặt tôi, nhìn tôi một lúc lâu, tai hơi ửng đỏ, có vẻ hơi ngại ngùng, rồi khẽ ho một tiếng: "Biết rồi."
"Còn đi được không?"
Tôi chưa kịp nói "được" thì hệ thống đã cất tiếng: [Không được.]
Tôi: […… Tôi nghĩ là tôi có thể.]
Hệ thống: [Không, cô không thể.]
Tôi thử phản bác: [Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm.]
Hệ thống: [Tôi bảo cô không thể là không thể. Cái 'có thể' hay 'không thể' không phải cô thích là được đâu, quan trọng vẫn là nhân vật của cô, dù sao cô không thể. ]
Tôi nghe mà đầu óc quay cuồng:[Thôi đi đừng nhắc nữa, sư phụ, đầu tôi đau quá.]
Chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, tôi nhìn Trình Húc đầy rối rắm.
Trình Húc thì như biết tôi muốn nói gì, chủ động quay lưng lại, để lưng rộng rãi cho tôi: "Lên đây, tôi cõng em."
Tôi ngẩn người nhìn lưng anh ta, vô thức vòng tay quanh cổ anh.
Trình Húc vững vàng dùng tay đỡ tôi, bước đi nhanh nhẹn.
Tiếng ồn ào của biệt thự dần bị bỏ lại phía sau, chúng tôi im lặng đi tiếp.
"Trình Húc." Tôi phá vỡ sự im lặng, "Anh có nghĩ tôi phiền phức lắm không? Tôi khó chiều lắm không?"
Trình Húc cười khẽ: "Đương nhiên rồi."
Tôi vừa định nhéo tai anh, thì anh lại nói tiếp: "Nhưng em không cần phải suy nghĩ nhiều đâu.”
"Nếu tôi không đáp ứng được yêu cầu của em, thì là lỗi của tôi.”
"Chứ không phải lỗi của em."
Trời ơi.
Tim tôi đập nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tim tôi như một con nai non đập loạn, còn Trình Húc lại cứ điềm tĩnh, vững vàng bước tới chiếc xe, mở cửa ghế phụ, ôm tôi vào trong.
Anh cúi xuống, cài dây an toàn cho tôi xong, vừa định đứng dậy thì đột ngột hỏi:
"À này. Giờ em không thích Tần Trăn nữa đúng không?"
"Hả?" Tôi giật mình, vội vàng phủ nhận, "Không thích, tôi không thích anh ta."
Nghe vậy, Trình Húc như thở phào nhẹ nhõm, cơ thể rời khỏi xe.
Anh đứng dưới ánh trăng, gương mặt lạnh lùng của anh cũng dịu dàng hơn, câu nói của anh như bị ánh trăng nhuộm màu, quyến rũ đến mê hoặc.
Anh nói:
"Vậy thì tốt."