“Bác sĩ! Mau xem cho tôi với! Tôi còn cứu được không?”
Người đàn ông bị tôi ôm chân sững người lại, trong mắt hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Ba phút trước, tôi vẫn còn là một cô nàng thành thị xinh đẹp ghé bệnh viện mượn tạm nhà vệ sinh.
Nhưng ai mà ngờ được… Nửa thân dưới của tôi lại không chịu nghe lời! Té thì té đi, đằng này còn lấy đầu gối chống đất! Chống đất bằng đầu gối đã đành, tôi còn ôm luôn lấy chân người ta!
Trong khoảnh khắc sét đánh không kịp bưng tai ấy, tôi liền nghĩ ra cách ứng phó: Giả vờ như bình thường là được.
Dù sao tôi cũng đeo khẩu trang rồi, chẳng ai nhận ra được tôi đâu.