Giấc Mộng Mười Năm - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


Sau nhiều ngày tăng ca liên tiếp, ăn uống thất thường, đến ba giờ sáng, cuối cùng dạ dày tôi cũng "đình công".


Ôm bụng đang qu ặn th ắt, tôi gõ cửa phòng cậu em họ.


Thằng em Chu Y Xuyên với mái tóc tổ quạ bù xù, đôi mắt còn ngái ngủ càu nhàu với tôi: "Tần Lạc Dương, em vừa mới ngủ được có một tiếng thôi đó!"


"Chị đau dạ dày..." Tôi khom người, nước mắt cứ thế tuôn rơi.


Chu Y Xuyên sờ trán tôi, "Trời ơi, sao chị lại còn sốt nữa, chị đợi chút, em lấy áo khoác rồi đưa chị đi bệnh viện liền."


Chu Y Xuyên vội vàng chộp lấy chìa khóa, trùm chiếc áo hoodie của nó lên người tôi, rồi cõng tôi ra cửa.


Trên xe taxi, cậu em lẩm bẩm: "Nếu mẹ biết em không chăm chị đàng hoàng, về nhà thế nào cũng bị l ột d a cho xem. Nhà người ta là chị gái chăm em trai, nhà mình thì ngược lại. Nói cho cùng, mẹ em là chị mẹ chị, theo vai vế thì đáng ra em phải làm anh chị mới đúng ấy chứ. Chắc do bác sĩ ghi nhầm giấy khai sinh, đáng ra em lớn hơn chị hai tháng tuổi mới phải."


Tôi đ au đến toát mồ hôi lạnh, tựa vào vai nó, thật sự không còn sức để đôi co.


Thấy tôi mệt mỏi, nó bắt đầu buôn chuyện với bác tài xế taxi.


Đến bệnh viện, nó cõng tôi đi khắp nơi làm thủ tục, đóng tiền, rồi đến khu nội trú tìm bác sĩ trực.


Hỏi đến quầy y tá, một cô y tá xinh xắn và đáng yêu như búp bê chỉ tay vào văn phòng bên cạnh: "Bác sĩ trực ở trong văn phòng đó ạ, nhưng không biết có nghỉ ngơi không. À, tên chị hay thật đó, Tần Lạc Dương, chị sinh ra ở Lạc Dương sao?"


Chu Y Xuyên thấy gái đẹp là quên ngay người chị đang ôm bụng sốt cao bên cạnh.


Nó đang định trêu chọc cô y tá xinh đẹp vài câu thì tôi nghe thấy một giọng nói vừa lạ vừa quen: "Tần Lạc Dương?"


Ngẩng đầu nhìn lên, tôi không khỏi sững sờ.


Viên Khởi, bạn trai cũ của tôi, cũng là người bạn trai duy nhất tôi từng hẹn hò.


Tôi không khỏi cảm thán, thế giới này đúng là nhỏ đến đáng sợ, rời xa quê hương đến nơi đất khách mà vẫn có thể gặp lại bạn trai cũ sau mười năm chia tay.


Ôi mọi người ơi, khi bạn đang đầu bù tóc rối, mặc chiếc váy ngủ hình vịt con màu vàng, vì không mặc nội y mà khoác vội chiếc áo hoodie của con trai, lại còn được thằng em trai cũng mặc đồ ngủ vịt con vàng, tóc tai bù xù cõng đến bệnh viện, mà lại gặp phải bạn trai cũ thời cấp ba thì phải làm sao? 


Online đợi câu trả lời, gấp lắm rồiii.


Tôi thật sự chỉ muốn có một ngôi sao băng đ âm s ầm vào Trái Đất, cho tôi t an thành tr o b ụi ngay lúc đó mà thôi.


Cái dạ dày đang đau quặn thắt cũng tự nhiên ngoan ngoãn lại ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy.


Thằng ngốc Chu Y Xuyên bỗng nhiên nhớ ra mình đến đây làm gì: "Bác sĩ, mau khám cho chị ấy đi, chị ấy sốt rồi, còn bảo đau dạ dày nữa."


Tôi giật giật áo Chu Y Xuyên, ra hiệu cho nó tìm cớ đưa tôi rời khỏi bệnh viện.


Thằng ngốc lại tưởng tôi đau hơn, vội vàng đưa tôi vào phòng trực của Viên Khởi.


Viên Khởi lạnh lùng liếc nhìn Chu Y Xuyên, bảo nó đặt tôi xuống giường bệnh trong văn phòng, ra hiệu cho tôi nằm xuống.


Thôi kệ, ch ết thì ch ết thôi, bạn trai cũ đã chia tay rồi thì còn không bằng một chú chó.


Tay anh ấy hơi lạnh, cách lớp váy ngủ mỏng manh, làn da tôi cảm nhận được cái lạnh thì không khỏi rùng mình.


Anh ấy khựng lại, đi đến chỉnh điều hòa một chút, rồi lại quay lại ấn vào bụng tôi.


Làm xong kiểm tra, Viên Khởi nói là v iêm dạ dày cấp tính, kê thuốc rồi bảo Chu Y Xuyên cầm đơn đi nộp tiền lấy thuốc.


Tôi cầm cốc nước nóng Viên Khởi rót cho, ngồi trong văn phòng anh ấy đợi, bỗng chốc văn phòng tĩnh lặng, bầu không khí có chút gượng gạo.


Để xoa dịu sự ngượng ngùng này, tôi hỏi Viên Khởi: "Những năm qua, anh sống có tốt không?"


Anh ấy hừ lạnh một tiếng: "Em còn quan tâm tôi sống có tốt không?"


Chậc, nói thế này thì tôi biết phải đáp lại sao đây chứ.


Bầu không khí càng thêm khó xử, tôi hơi hối hận sao ra ngoài mà không mang theo điện thoại, chơi cái game Candy Crush giải tỏa không khí cũng được mà.


Nhờ có thằng em cao 1m89 của tôi mà mọi việc đã được giải quyết nhanh chóng, bầu không khí ngượng ngùng cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Tôi còn chưa kịp b óp n át chiếc cốc giấy dùng một lần thì nó đã quay lại.


Viên Khởi dặn dò Chu Y Xuyên cách uống thuốc, rồi nói với tôi: "Hôm kia tôi trực, em nhớ đến tái khám."



2.


Tôi được truyền nước ở quầy y tá trong bệnh viện, rồi dựa vào vai Chu Y Xuyên ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, lúc Chu Y Xuyên lôi tôi về nhà đã hơn tám giờ sáng rồi.


Tôi gọi điện xin phép sếp nghỉ làm, uống thuốc xong, mặc kệ lời càm ràm của Chu Y Xuyên, chui vào phòng ngủ trùm kín chăn, ngủ một giấc thật sâu.


Trong giấc mơ, tôi trở về thời cấp ba của mình.


Từ năm lớp 10 Viên Khởi đã là một nhân vật nổi tiếng trong trường, tiền phong của đội bóng rổ trường, ủy viên thể dục của lớp, đẹp trai và cao ráo.


Những cô gái thích anh ấy đủ để xếp thành hai vòng quanh sân thể dục. Cứ đến giờ thể dục, các bạn nữ trong lớp lại líu ríu kéo nhau ra sân, mượn cớ “quan sát kỹ thuật“ nhưng ánh mắt thì chỉ dõi theo mỗi một người.


Từ nhỏ tôi đã yếu ớt, ghét nhất là tiết thể dục. Cứ đến tiết thể dục là tôi lại trốn học. Cứ thế trốn suốt học kỳ một năm lớp 10. Đến đầu học kỳ hai, trong một lần trốn học trèo tường, tôi bị cô giáo chủ nhiệm bắt tại trận.


Cô chủ nhiệm lôi tôi vào văn phòng phê bình, tiện thể gọi cả Viên Khởi đến, nói rằng anh ấy là ủy viên thể dục mà lại để người khác trốn học mà không bắt được.


Sau đó, cô đổi chỗ cho tôi, để tôi và Viên Khởi ngồi cùng bàn.


Ban đầu, chắc hẳn Viên Khởi rất ghét tôi, trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một kẻ gây rối phiền phức.


Tôi vẫn tìm đủ mọi cách để trốn tiết thể dục. Sau vài lần bị tôi lừa bằng đủ lý do, anh ấy bắt đầu "giám sát". Cứ đến tiết thể dục, anh ấy chẳng thèm nghe tôi nói gì, trực tiếp túm gáy tôi lôi ra sân.


Khi anh ấy chơi bóng, anh ấy sẽ ném áo khoác cho tôi giữ. Thầy thể dục yêu cầu chạy bộ, nhảy xa, gập bụng, anh ấy nhất định phải cùng nhóm với tôi, giám sát tôi hoàn thành nhiệm vụ thầy giao.


Sau này, chỉ cần anh ấy đi tập luyện, thi đấu, cũng nhất định phải lôi tôi đi cùng.


Và rồi, trừ lúc anh ấy đi vệ sinh và về nhà mình, bất kể đi đâu anh ấy cũng lôi tôi đi theo.


Lâu dần, trong đám bạn học bắt đầu có tin đồn rằng tôi và Viên Khởi là một đôi.


Hoa khôi của lớp, Diêu Oánh Oánh, cũng bỗng nhiên thân thiết với tôi hơn, trong lời nói đều bóng gió hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Viên Khởi, thỉnh thoảng cũng đi cùng tôi ra sân xem Viên Khởi chơi bóng, còn giúp tôi mang nước cho các thành viên đội bóng rổ.


Trong một lần Viên Khởi đưa tôi về nhà, tôi ngập ngừng hỏi anh ấy có nghe tin đồn trong lớp về tôi và anh ấy không.


Viên Khởi hỏi ngược lại: "Nghe rồi, sao thế?"


"Hay là, sau này anh đừng đưa tôi đi cùng nữa, cũng đừng đưa tôi về nhà nữa. Nghe nói tin đồn nhiều nhất chỉ lưu truyền 72 ngày là hết, chắc sẽ không ảnh hưởng xấu gì đến anh đâu." Tôi suy nghĩ một lúc, vẫn lấy hết dũng khí nói ra.


Vẻ mặt anh ấy bỗng lạnh đi: "Nếu tôi nói, tin đồn đó là do chính tôi tự tung ra thì sao?"


"Hả?" Đầu óc tôi bỗng nhiên đứt dây, không kịp phản ứng với lời anh ấy nói.


"Cái đó, tại sao anh lại tự tung tin đồn về mình thế?" Tôi hỏi.


"Vì muốn cho một cô ngốc biết rằng, tôi thích cô ấy. Tôi muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô ấy." Anh ấy quay người lại, hai tay đặt lên vai tôi, ấn tôi vào tường, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, "Tôi sợ nếu đột ngột tỏ tình, một kẻ nhút nhát giống hệt con rùa nhỏ như cô ấy sẽ chui tọt vào mai, không dám đối mặt, nên tôi đành dùng cách này để xem con rùa ấy có chịu thò đầu ra hay không."


Tôi tủi thân cúi đầu: "Tôi đâu phải rùa, cũng không phải kẻ nhát gan."


Anh ấy bất lực: "Trọng tâm của em sao lúc nào cũng khác người thế? Không phải điều nên chú ý là, tôi thích em, em có đồng ý làm bạn gái tôi không?"


"Người thích anh nhiều lắm, toàn là những cô gái ưu tú, tôi, tôi không đủ tốt." Tôi không dám nhìn vào mắt anh ấy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo