Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viên Khởi thở dài: "Người khác tốt đến mấy cũng không liên quan đến tôi, nhưng bất kể em thế nào, tôi cũng đều thích." Anh ấy dừng lại một chút, "Vậy, em có muốn làm bạn gái tôi không?"
"Muốn..." Tôi khẽ đáp, trong lòng tôi vốn chỉ toàn gió cát hoang vu, bỗng nở rộ cả một rừng hoa rực rỡ.
3.
Viên Khởi là một người bạn trai vô cùng tuyệt vời.
Nhưng tôi thì không phải một người bạn gái đúng nghĩa.
Anh ấy chăm sóc tôi tỉ mỉ đến từng li từng tí.
Buổi sáng anh ấy sẽ mang đồ ăn sáng cho tôi, sẽ nhớ chu kỳ kinh nguyệt của tôi, sẽ cùng tôi kỷ niệm mọi ngày lễ hay bất kỳ ngày nào liên quan đến tôi, trong ghi chú của anh ấy toàn là chuyện đều là về tôi.
Để tặng hoa cho tôi mà không khiến bà ngoại nghi ngờ, anh ấy đi dọc con hẻm nơi nhà bà ở, đặt hoa trước từng cánh cửa, để không ai thấy bất thường.
Anh ấy nhờ Diêu Oánh Oánh gọi điện thoại cho bà ngoại tôi nói rằng tôi đang học bài ở nhà Diêu Oánh Oánh, rồi lén lút đưa tôi đi xem mưa sao băng.
Vào ngày sinh nhật tôi, anh ấy tặng tôi một lọ đầy sao giấy tự gấp.
...
Theo lời anh ấy nói, những gì bạn gái người khác có, bạn gái anh ấy nhất định phải có, những gì bạn gái người khác không có, bạn gái anh ấy cũng phải có.
Từ nhỏ tôi đã ở nhờ nhà bà ngoại, cậu mợ và dì dượng đều thương tôi vì thiếu vắng ba mẹ bên cạnh, lại thêm sức khỏe yếu, nên chẳng ai nỡ nghiêm khắc với tôi điều gì.
Sống nhờ vả mười mấy năm, tính cách của tôi không được tốt cho lắm.
Vừa nhõng nhẽo lại vừa nhạy cảm, không có chút cảm giác an toàn nào.
Viên Khởi càng đối tốt với tôi, tôi càng sợ mất anh ấy, luôn dùng đủ mọi chuyện để thử lòng anh ấy.
Anh ấy rất kiên nhẫn đáp lại mọi lần thử lòng của tôi, cũng cố gắng mang lại cảm giác an toàn cho tôi.
Khi tôi vô cớ gây chuyện, anh ấy vẫn luôn là người xuống nước trước, dù đúng hay sai, mỗi khi cãi nhau, tôi lại thích trốn vào một góc, giận dỗi một mình, không nói không rằng, và anh ấy sẽ là người bước tới, chọc cho tôi cười, dỗ tôi vui, gạt bỏ tự ái của mình chỉ để đổi lấy một cái nhìn dịu dàng từ tôi.
Cho đến một tháng trước kỳ thi đại học, tôi và anh ấy cãi nhau vì một chuyện nhỏ.
Càng cãi càng hăng, đến cuối cùng cả hai đều thốt ra những lời không nên nói.
Anh ấy nói thà chia tay còn hơn cứ cãi vã như thế này.
Tôi tức đến phát khóc, cũng nói ra những lời cay nghiệt, chia tay thì chia tay, ai xuống nước trước người đó là cún con.
Nói xong, tôi lao vào cơn mưa, vừa khóc vừa chạy về nhà bà ngoại.
Ngay tối hôm đó tôi bắt đầu sốt cao, sốt ngắt quãng một tuần vẫn chưa khỏi. Cậu tôi và giáo viên bàn bạc một chút, cả hai bên đều thấy dù sao cũng sắp thi đại học, trường học đang trong giai đoạn ôn tập, việc đi lại hàng ngày không tốt cho việc hồi phục sức khỏe, nên cứ để tôi ở nhà ôn bài.
Một tuần trước kỳ thi đại học, tôi nhận được tin nhắn anh ấy gửi.
Một bức ảnh, là hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Anh ấy nói, anh ấy và Diêu Oánh Oánh đã ở bên nhau, hãy xóa hết thông tin liên lạc của nhau đi.
Tôi không trả lời, trực tiếp chặn anh ấy.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, công việc của bố mẹ cuối cùng cũng ổn định, không còn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi nữa.
Tôi chuyển ra khỏi nhà bà ngoại, về lại căn nhà của mình ở một thành phố khác.
Tôi xóa hết thông tin liên lạc của tất cả bạn học ở đây, xóa tất cả các ứng dụng mạng xã hội, đổi số điện thoại.
Tôi nghĩ, thế giới này rộng lớn đến vậy, có lẽ một khi đã chia tay, có những người cả đời sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
4.
Sau hai ngày uống thuốc, truyền nước, cái dạ dày đã tạm yên.
Cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với Viên Khởi, tôi lại đau, không phải đau dạ dày nữa mà là đau đầu.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi quyết định đi tái khám muộn hơn một ngày, với tư cách là một người yêu cũ đúng nghĩa, tôi nên học cách biến mất khỏi đời anh ấy như chưa từng tồn tại thì hơn.
Nào ngờ, dù muộn hơn một ngày, tôi vẫn gặp được anh ấy.
Tôi hẹn khám lại, nhưng không ngờ người đặt lịch đông như trẩy hội.
Tôi nhìn số thứ tự trong tay, ít nhất còn 30 người nữa.
Ngồi ở sảnh chờ, tôi buồn chán cầm điện thoại lên chơi game xếp kẹo.
Tôi đã chơi đến màn 1326, màn này tôi chơi bốn năm ngày rồi mà vẫn chưa qua được, không ngờ ở bệnh viện lại qua màn dễ như ăn kẹo. Chắc vì hết thể lực, nên game cũng thương tình cho qua.
Tôi xoa xoa cái cổ hơi đau mỏi, ngẩng đầu lên, Viên Khởi đang đứng trước mặt tôi.
Tôi vội vàng đứng dậy, kết quả là cái túi trên chân rơi xuống, đồ lặt vặt bên trong rơi vãi khắp sàn, tôi cuống quýt cúi xuống nhặt đồ.
Viên Khởi bất lực thở dài, rồi cúi xuống giúp tôi nhặt đồ.
Anh ấy vừa nhặt vừa cằn nhằn: "Đến giờ vẫn còn hậu đậu như vậy."
Tôi thấy hơi mất mặt, bèn đáp trả: "Chẳng phải vì nhìn thấy anh nên mới thế này sao."
Nói xong, tôi cảm thấy câu này có vẻ dễ gây hiểu lầm, bèn cầm túi lên, định bỏ đi.
Anh ấy kéo tôi lại: "Người đi cùng em trước đó đâu rồi?"
Tôi cúi đầu, dùng hai ngón gỡ từng đốt tay đang nắm lấy cổ tay mình ra, đáp: "Anh nói Chu Y Xuyên á? Em ấy về nhà hầm canh cho tôi rồi."
Tay Viên Khởi bỗng buông lỏng, giọng nói không chút cảm xúc: "Chu Y Xuyên. Tên hai người nghe hợp nhau thật đấy. Qua văn phòng đi, tôi khám lại cho em."
Nhìn anh ấy mặc thường phục, tôi hỏi: "Anh tan làm rồi hay vừa đến vậy?"
Anh ấy liếc xéo tôi: "Tan làm rồi, tăng ca chút thôi."
...
Khám xong, anh ấy yêu cầu tôi cho số điện thoại, rồi còn thêm cả WeChat.
Mỹ từ là, chịu trách nhiệm với bệnh nhân.
Tôi muốn hỏi anh ấy và Diêu Oánh Oánh thế nào rồi, đã kết hôn chưa. Nhưng câu hỏi cứ mắc kẹt nơi cổ họng, lòng vòng mãi, cuối cùng vẫn không thể nói thành lời.
5.
Chu Y Xuyên làm cơm cho tôi liên tục hai tuần, tôi cũng chẳng có cơ hội ra ngoài chơi.
Là một người hướng ngoại mà cuối tuần không ra ngoài là coi như phí hoài, tôi nhìn nó ở nhà gãi đầu gãi tai, đứng ngồi không yên cũng thấy khó chịu, bèn đuổi nó ra ngoài đi chơi với bạn gái.
Trước khi đi, nó hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi xua tay, một người hướng nội mà cuối tuần cứ ra ngoài thì chẳng khác nào bị trừ mất một ngày sống, tốt nhất đừng làm bóng đèn.
Ngủ một giấc đã đời, tôi cuộn mình trên ghế sofa chơi game xếp kẹo, đang chơi vui vẻ thì WeChat báo tin Viên Khởi gửi tin nhắn.
Anh ấy gửi một bức ảnh, là Chu Y Xuyên và bạn gái em ấy trong trung tâm thương mại.
Tôi gửi lại một dấu "?".
Tôi thấy màn hình cứ hiển thị "Đối phương đang nhập...", nhưng mãi không thấy tin nhắn gửi đến.
Chơi thêm hai màn xếp kẹo nữa, tin nhắn của Viên Khởi mới đến.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Em không bận tâm sao?"
Thật khó hiểu.
Tôi trả lời: "Có gì mà phải bận tâm?"
Bên kia không còn động tĩnh gì nữa.
Tôi cũng mất luôn hứng chơi game.
Cứ nằm đó, điện thoại cầm trên tay, lật qua lật lại, trằn trọc suy nghĩ xem anh ấy muốn nói gì.
Đột nhiên tôi chợt nhận ra, lẽ nào anh ấy hiểu lầm Chu Y Xuyên là bạn trai tôi sao.
Nhưng mà, chúng tôi đã chia tay mười năm rồi, anh ấy cũng đã ở bên Diêu Oánh Oánh rồi.
Dù tôi chỉ có duy nhất một mối tình này, tôi cũng không muốn làm bạn với người yêu cũ sau khi chia tay.
Bởi vì, tôi vẫn còn yêu anh ấy.
Và bởi vì, chúng tôi đã bỏ lỡ nhau rồi.