Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Lại đến thứ Sáu.
Tổ trưởng nói dự án mà mọi người đã tăng ca làm việc thời gian trước đã được thông qua.
Mỗi người đều nhận được một khoản tiền thưởng không nhỏ.
Tổ trưởng đề nghị, tối nay đi liên hoan ăn uống hát karaoke.
Tôi không muốn đi, nhưng kinh nghiệm làm việc lâu năm cho tôi biết, muốn sống yên ổn trong tập thể, cách tốt nhất là đừng trở thành ngoại lệ.
Thế là tôi theo chân cả nhóm, rôm rả kéo nhau đến nhà hàng.
Lúc ăn cơm, các đồng nghiệp nữ trong nhóm đều chụp ảnh đăng vòng bạn bè, một anh đồng nghiệp bên cạnh hỏi tôi: "Cô không đăng gì lên vòng bạn bè à?"
Trong lòng tôi thầm càu nhàu, đây chính là lý do tôi không muốn tham gia liên hoan đấy.
Ở công ty thì ai cũng cười nói như người một nhà, vậy mà ra khỏi văn phòng thì chẳng mấy ai muốn nhìn mặt nhau, ấy vậy mà cứ phải giả vờ “gia đình gắn bó thân thiết”.
Tôi cũng thuận theo mọi người chụp một tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Anh đồng nghiệp lớn tuổi nhìn thấy tỏ vẻ rất hài lòng: "Mấy cô gái các cô ấy mà, cái gì cũng phải khoe lên mạng xã hội mới chịu được."
!!!
Ôi trời ơi! Nếu không phải vì anh nói, tôi còn chẳng buồn đăng đâu.
Ăn xong, họ rủ nhau đi hát karaoke.
Tất cả đều đã uống rượu, không thể lái xe, một nhóm người đứng bên đường chờ taxi.
Nhóm có 15 người, chỉ có 5 nữ, ba chị đã có gia đình và con cái đều nói phải về nhà chăm con, nên đã đi về. Còn một cô gái nữa là người địa phương, gia đình quản lý nghiêm, có giờ giới nghiêm nên cũng nói không đi.
Tôi nhìn những đồng nghiệp nam đang say xỉn, trong lòng cực kỳ khó chịu, không muốn cũng không dám đi KTV một mình với họ.
Giữa lúc đó, một đồng nghiệp nam, người từng tỏ ý thích tôi, nhân lúc men say bèn vòng tay ôm vai tôi, rủ tôi đi cùng.
Tôi khéo léo tránh đi, đang định gọi điện cho Chu Y Xuyên đến đón.
Một chiếc Grand Cherokee dừng trước mặt tôi.
Cửa sổ hạ xuống, Viên Khởi gọi tôi: "Lạc Lạc, tôi đến đón em."
Khoảnh khắc đó, tôi như Tử Hà Tiên Tử thấy vị anh hùng cái thế của mình cưỡi mây ngũ sắc đến đón, lịch sự chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi lên xe của Viên Khởi.
Lên xe xong, sự xúc động sau khi thoát hiểm tan biến, tôi bỗng nghĩ, tại sao Viên Khởi lại xuất hiện ở đây, lại đúng lúc, đúng nơi, đúng người đến vậy.
Máy phát nhạc trên xe đang phát bài hát của Trần Dịch Tấn: "Mười năm sau, ta là bạn bè, vẫn có thể hỏi thăm nhau, chỉ là sự dịu dàng đó, không còn lý do để ôm lấy nhau như ngày xưa nữa, cuối cùng tình nhân vẫn khó tránh khỏi việc trở thành bạn bè..."
Có lẽ Viên Khởi cảm nhận được sự ngượng ngùng của tôi, bèn chuyển bài.
Tôi hỏi anh ấy: "Sao trùng hợp vậy? Anh cũng ăn cơm gần đây à?"
"Không trùng hợp, anh thấy em đăng ảnh trên vòng bạn bè, nên chờ em ở gần đây."
Nếu là thường ngày, với bản tính của tôi, chắc chắn sẽ im bặt sau câu ấy, nhưng hôm nay tôi có chút men say trong người, gan cũng to hơn một vòng, như thể Dịch Lập Kính nhập hồn: "Đợi tôi làm gì? Vì bác sĩ phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân sao? Anh nhiều bệnh nhân thế, chịu trách nhiệm hết được không?"
"Có lẽ là, muốn gặp em." Anh ấy dừng lại một chút, "Bạn trai em đâu? Không đến đón em à?"
Tôi cười haha vỗ vai anh ấy: "Anh à, tôi làm gì có bạn trai, chỉ có người đã chia tay tôi mười năm trước thôi, bây giờ tôi đang ngồi trên xe của anh ấy đây này."
"Vậy em với Chu Y Xuyên có quan hệ gì? Tình nhân?" Mặt Viên Khởi dưới ánh đèn neon lúc ẩn lúc hiện, tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh ấy, chỉ biết, sau ngần ấy thời gian, anh ấy vẫn đẹp trai như vậy.
"Chu Y Xuyên? Em họ tôi mà. Dì lớn tôi bảo con gái ở một mình không an toàn, nên cho em họ đến ở cùng tôi. Lạc Dương, Y Xuyên, nghe là biết người một nhà rồi mà. Tôi còn có một em họ nhỏ tên Loan Xuyên nữa. Mà khoan, ga tàu điện ngầm à. Thôi được rồi, ga tàu điện ngầm tiếp theo anh cứ để tôi xuống, tôi tự về là được. Hôm nay anh giúp tôi giải vây, tôi đã rất cảm ơn rồi, không làm phiền anh nữa."
Viên Khởi dừng xe bên đường: "Lạc Lạc, rốt cuộc em còn muốn giận tôi đến bao giờ?"
"Giận á? Tôi không giận mà." Cồn ngấm vào, tôi hơi choáng váng, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, về nhà, nằm trên chiếc giường yêu quý của mình.
"Viên Khởi, tôi thật sự không giận. Cả lúc đó nói chia tay, hay anh nhắn tin bảo xóa hết thông tin của nhau, tôi đều không giận. Thực ra ngay từ đầu, tôi đã bi quan về tình cảm của hai đứa mình rồi. Đó là do tôi, không phải anh có gì không tốt. Vốn dĩ, những thứ đã định phải mất đi, tôi thà không có còn hơn. Nhưng, vì cái tôi non dại thuở ấy, đã thực sự rất yêu anh, yêu đến ngốc nghếch, nên tôi muốn thử, tôi muốn đánh cược một phần vạn, rằng sẽ có vị thần tốt bụng nào đó biết tôi yêu anh nhiều đến thế, sẽ để tôi và anh mãi mãi bên nhau không…”
“Tiếc là, tôi không phải một con bạc giỏi, cũng chẳng có một phần vạn đó, tôi đã thua. Anh nói anh và Diêu Oánh Oánh ở bên nhau, dù tôi đã mất một thời gian rất dài để vượt qua, cứ nghĩ đến là lại khóc, nhưng, tôi biết, Diêu Oánh Oánh rất tốt, cô ấy là người xứng đáng với anh, tôi không thể chúc phúc cho hai người một cách chân thành, chỉ có thể ép mình không làm phiền hai người. Bây giờ tôi sống rất tốt, sau này có thể sẽ tìm được một người khác khiến tôi sẵn lòng đánh cược một phần vạn, nhưng người đó sẽ không phải là anh nữa."
Tôi nói năng lộn xộn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Để không cho Viên Khởi tiếp tục nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, tôi mở cửa xe, bước xuống.
Vừa đúng lúc có một chiếc taxi dừng bên cạnh, người trong xe đã xuống rồi, tôi liền ngồi vào taxi, tắt điện thoại, khóc suốt đường về nhà.
Chu Y Xuyên ở nhà đang chơi game, nhìn thấy đôi mắt tôi sưng húp như thỏ con, sợ đến mức chẳng thèm quan tâm có làm đồng đội thua không, vứt điện thoại xuống vội vàng hỏi tôi xem có chuyện gì.
Tôi không để ý đến nó, tự mình vào phòng, chui vào chăn, trùm kín đầu.
Giống như hồi bé, chỉ cần chăn trùm kín đầu, thì cả thế giới ngoài kia có là tận thế, cũng chẳng liên quan gì đến bản thân.
Tôi nghe thấy Chu Y Xuyên vào phòng, nghe thấy nó đặt cốc nước lên đầu giường, nghe thấy nó cẩn thận đóng cửa lại.
Tôi không kìm được nữa, vùi mặt vào gối, khóc nức nở.
7.
Trước đây Viên Khởi nói không sai.
Tôi đúng là thuộc loài rùa.
Sáng hôm sau tỉnh rượu, nghĩ đến những lời mình đã nói với Viên Khởi vào hôm trước, tôi chỉ muốn rúc vào vỏ rùa, mặc kệ trời có sập cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
Tiếc là thằng nhóc ồn ào Chu Y Xuyên không cho tôi cơ hội làm rùa, nó đã gọi điện cho cả dì lớn và mẹ tôi.
Thằng nhóc này, đi làm thì chẳng học được gì hay, chỉ học giỏi mỗi cái khoản “tránh rủi ro và bảo toàn mạng sống” thôi sao.
Sau khi bị dì lớn càm ràm gần một tiếng đồng hồ, mẹ tôi lại gọi điện đến.
"Mẹ nghe Tiểu Xuyên nói con khóc suốt cả đêm, chẳng lẽ là bị tổn thương trong chuyện tình cảm hả. Dương Dương à, nghe mẹ nói, cách nhanh nhất để bước ra khỏi một mối tình cũ, chính là mở lòng đón lấy một mối tình mới.”
“Xóa file làm gì, cứ trực tiếp ghi đè lên, gọn lẹ và dứt khoát. Con cũng đâu còn nhỏ nữa, phải nghĩ đến chuyện lập gia đình đi là vừa. Hôm qua mẹ đã gọi cho mấy cô dì, nhờ các cô vài người phù hợp để con gặp mặt, biết đâu lại gặp được người con thấy hợp ý."
Mẹ tôi nói một tràng xong, chẳng thèm để ý đến sự phản đối của tôi, chỉ nói "liên lạc sau nhé" rồi cúp máy.
Bây giờ người lớn vì giục cưới mà lý do gì cũng có thể dùng được sao?
Tôi tức điên, lôi Chu Y Xuyên ra khỏi chăn, đánh cho nó một trận nên thân, đánh cho đến khi nó gào lên rằng sẽ đi xem mắt cùng tôi, nếu hợp mắt thì nó là em họ yêu quý của tôi, nếu không hợp thì nó là bạn trai mà gia đình tôi không đồng ý.
Chu Y Xuyên lẩm bẩm: "Tần Lạc Dương, chị nói thật cho em biết đi, chị có phải là đồng tính không. Nếu đúng thì cứ công khai đi, với phong cách của dì hai thì chị có công khai yêu cả người ngoài hành tinh chắc dì cũng vỗ tay tán thành luôn đó.”
“Chị biết không, hồi đó bạn cùng phòng của em theo đuổi chị đến mức chúng em ai cũng nghĩ, dù là hòn đá cũng phải động lòng rồi, vậy mà cuối cùng hai người cũng chẳng thành. Rồi cái anh khoa Hóa công ở trường tổ chức vũ hội ấy, người sáng mắt nhìn là biết có ý với chị rồi, vậy mà người ta mời chị nhảy, chị lại nhét cho người ta một nắm hạt dưa.”
“Rồi cái anh khoa Khoa học máy tính nữa, ngày nào cũng đứng canh trước cửa ký túc xá của chị, đông đứng rét cắt da, hè đứng nắng đổ lửa, ai ngờ tốt nghiệp chị lại mai mối bạn cùng phòng cho anh ấy. Rồi cái anh khoa Luật nữa, ai cũng biết anh ấy có ý đồ gì, còn tỏ tình với chị trên tường tình yêu, ai mà ngờ chị lại vào bình luận cái gì mà gia đình không cho yêu sớm.”
“Giờ đi làm rồi không thể nói không cho yêu sớm được nữa, mấy người theo đuổi chị, chị đối xử với họ thế nào? Người ta mập thì chị bảo chị thích gầy, người ta cao thì chị bảo chị thích lùn, tóm lại là người ta chẳng có điểm nào đúng ý chị cả. Chị ơi, em cầu xin chị, mẹ em bảo chị chưa kết hôn thì không cho em kết hôn, chị cứ coi như thương em trai chị, sớm ngày ra mắt đi, sớm cho em và Tiểu Vy kết hôn đi."
Tôi dừng tay đánh Chu Y Xuyên, nghĩ bụng, chẳng phải là tôi không biết rung động, tôi đã từng có được mặt trời rồi, dù trăng sao sau này có đẹp đến mấy, cũng không thể thay thế mặt trời của tôi được.